Yêu nghiệt khuynh thành: Minh vương độc sủng

Chương 46: Không cho phép đi vào


Edit: Lãnh Thiên Nhii.

Cho đến giờ phút này, Tư Thiên Hoàng mới biết tại sao Khúc Ngâm vẫn không nói thương hắn, không đồng ý gả cho hắn, bởi vì nàng không dám, nàng không dám hứa với hắn, bởi vì nàng không thể, không thể xác định mình có sống sót được không.

Hắn không biết cái gì là Y cốc, cũng không biết cái gì là độc quật, nhưng hắn biết trên người Khúc Ngâm có độc.

Lần đầu tiên gặp mặt, biết rõ ràng cứu mình sẽ chết, tại sao nàng còn cứu hắn, sao lại ngốc như vậy?

Tư Thiên Hoàng vô lực yếu đuối ngồi bên giường, tay gắt gao nắm tay Khúc Ngâm, đầu nhẹ nhàng dựa vào đầu Khúc Ngâm, hai mắt nhắm nghiền, che giấu đi cảm xúc bên trong, một hồi lâu, một giọt trong suốt tràn ra khóe mắt.

"Sao người nhà chúng ta cũng là người si tình." Tư Thiên Chanh bĩu môi, hốc mắt đỏ lên.

Bạch Thuật thở dài, kéo nàng đi ra ngoài, không nhìn thấy, trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.

"Hoán, thích một người, nên như vậy sao?" Tô Tiểu Vũ cau mày, trong mắt không hiểu, nàng cũng thích Tư Thiên Hoán, nhưng tự nhận không làm được lấy mạng đổi mạng.

"Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương ngươi, bao gồm chính ngươi." Tư Thiên Hoán từ phía sau ôm nàng, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng giọng nói kiên định.

"Vậy còn ngươi?" Tô Tiểu Vũ ngoắc ngoắc môi, quay đầu hỏi, lại thấy hắn chỉ dịu dàng cười, con ngươi màu hổ phách mê hoặc, không thấy rõ một chút cảm xúc, điều này làm cho Tô Tiểu Vũ có chút lo lắng, chậm rãi thu nụ cười, căng thẳng cầm lấy tay hắn, "Ta không cần người khác lấy mạng ra cứu."

"Tốt." Tư Thiên Hoán trả lời lập lờ nước đôi, sắc mặt càng thêm nhu hòa, người khác không được, nhưng hắn là người khác sao?

"Ngươi......" Tô Tiểu Vũ càng lo lắng hơn, còn muốn nói điều gì, Tư Thiên Bắc từ ngoài cửa vọt vào.

"Đệ muội tương lai, đồ lấy ra rồi!" Tư Thiên Bắc quơ múa ba đóa Tuyết Liên lớn chừng bàn tay trong tay, một điểm cũng không cảm thấy đồ cầm trong tay quý giá đến cỡ nào, tiếp tục lay động, giữa khoảng không rớt ra cánh hoa.

"Tên phá của." Tô Tiểu Vũ không nhịn được giựt giựt khóe miệng, giơ tay lên hút hết cánh hoa trong không trung, Tư Thiên Bắc ngượng ngùng gãi gãi đầu, giao ba đóa Tuyết Liên trên tay cho nàng.

"Hai đóa 5000 năm, một đóa vạn năm." Tô Tiểu Vũ bật cười, cũng khó trách Tư Thiên Hoán xây phòng ngọc xa xỉ như vậy, thì ra là cả nhà đều như vậy.

"Đệ muội tương lai, ngươi đừng cảm thán, cứu người quan trọng hơn." Tư Thiên Bắc là một người tính tình nôn nóng, chỉ là mấy đóa hoa, có thể cứu người là được, quản chi nó đáng bao nhiêu tiền.

"Các ngươi đều đi ra ngoài." Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn Tư Thiên Bắc một cái, thưởng thức thoáng qua trong mắt, chậm rãi đi tới trước giường Khúc Ngâm.

"Hoàng huynh, rời đi trước, để Vũ nhi cứu người." Tư Thiên Hoán khom người kéo tay Tư Thiên Hoàng, thấy hắn nắm rất chặt, nhíu mày.

"Ta, có thể lưu lại không?" Tư Thiên Hoàng muốn ở lại với Ngâm Nhi.

"Ừ, đứng xa một chút." Tô Tiểu Vũ không phản đối, thấy dáng vẻ Tư Thiên Hoán cũng muốn lưu lại, đôi mắt đẹp nhíu lại, "Ngươi đi ra ngoài."

"Vũ......" Lông mày Tư Thiên Hoán nhếch lên, đáng thương nhìn Tô Tiểu Vũ, lại bị câu tiếp theo của nàng chặn lại không nói ra được.

"Y phục của nàng phải cởi ra." Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, hắn không ngại nhìn nữ nhân khác, nhưng nàng để ý đấy.

Tư Thiên Hoán ngượng ngùng, cuối cùng rời đi, thuận tay đóng cửa phòng.

Thấy Tư Thiên Hoàng còn đang nắm tay Khúc Ngâm không thả, môi đỏ mọng của Tô Tiểu Vũ bĩu một cái, đưa tay kéo Tư Thiên Hoàng ra, trầm giọng nói, "Ngăn cửa lại, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không cho phép Hoán đi vào." Dứt lời, ngồi bên cạnh Khúc Ngâm.

"Ngươi muốn làm gì?" Tư Thiên Hoàng lại tiếp tục lo lắng cho Khúc Ngâm, nghe nói như thế có cảm giác không đúng, lập tức giận tái mặt, Khúc Ngâm có chuyện, hắn thương tâm khổ sở thì thôi, nhưng nếu Tô Tiểu Vũ vì cứu Ngâm Nhi mà xảy ra chuyện gì, thì Hoán......

"Ta sẽ không chết." Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt nói.

Tư Thiên Hoàng bình tĩnh nhìn nàng một cái, xoay người đi tới cửa, nàng giữ hắn, chỉ sợ là vì giữ cửa.

Bàn tay trắng nõn thăm dò cổ tay Khúc Ngâm, cảm thụ mạch đập yếu ớt, thở dài, nhanh chóng cởi xiêm y của nàng ra, bàn tay ở trên giường nệm vỗ, liền thấy Khúc Ngâm từ từ bay lên, lơ lửng giữa không trung.

Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn Khúc Ngâm, một hồi lâu, nhắm hai mắt lại, một tia hồng quang quỷ dị ở giữa hai mắt lưu chuyển, lần nữa mở mắt thì đôi mắt đã biến thành màu đỏ, nắm Tuyết Liên trong tay chấn động, cánh hoa Tuyết Liên bay dồn dập về phía không trung, đôi tay giơ lên không trung nắm vào trong hư không một cái, những cánh hoa kia xếp thành hai hàng nâng thân thể Khúc Ngâm, sau đó lại chậm rãi xé rách, biến thành vô số dạng sợi mỏng manh ghim vào trong cơ thể Khúc Ngâm, lại không vào hết toàn bộ.

Sức lực vừa thu lại, Khúc Ngâm rơi xuống, Tô Tiểu Vũ nghiêng người tiếp được, sắc mặt cũng khẽ trắng bệch, âm thầm phun ra một ngụm trọc khí, hai ngón tay điểm trên người Khúc Ngâm, từng đạo lực lượng rót vào trong cơ thể nàng, liền thấy sợi hoa kia lấy tốc độ thật chậm vào trong cơ thể Khúc Ngâm, vẫn chưa tới một nửa, trên trán Tô Tiểu Vũ liền rịn ra mồ hôi lạnh.

Tư Thiên Hoàng ở bên kia thấy phải kinh hồn bạt vía, mặc dù võ công hắn không phải tuyệt đỉnh, nhưng cũng nhìn ra được giờ phút này thân thể Tô Tiểu Vũ căng thẳng, đó là biểu hiện nhịn thống khổ cực lớn, trong lòng lo lắng không thôi, tay đè cửa càng thêm chặt.

"Nữ nhân ngốc." Thở dài một tiếng, trong tròng đỏ của Tô Tiểu Vũ tràn ra bất đắc dĩ, vẻ mặt đột nhiên lạnh, đưa tay kéo y phục Khúc Ngâm tới đây, tại lúc chưa che lại thên thể Khúc Ngâm thì chợt phát lực, đẩy toàn bộ những sợi chỉ hoa kia đi vào trong cơ thể, lực lượng khổng lồ cũng từ trong cơ thể nàng phát ra, cột nhà bốn phía, dụng cụ cũng bị lực lượng của nàng liên lụy hóa thành mảnh vỡ.

"Tô cô nương." Tư Thiên Hoàng cũng bị lực lượng liên lụy, rên lên một tiếng, khạc ra một búng máu, không khỏi khiếp sợ không thôi, chưa chờ hắn hồi hồn, phía sau cửa liền bị người đẩy ra.

"Hoàng huynh, tránh ra!" Giọng nói Tư Thiên Hoán lạnh lẽo vang lên, hắn lỗ tai rất thính, bên trong xảy ra chuyện gì hắn đều nghe thấy rõ ràng, giờ phút này hắn không để ý tới cái gì Khúc Ngâm, chỉ muốn chính mắt xác nhận an nguy Tô Tiểu Vũ.

"Tô cô nương muốn ta bảo vệ cửa này, vô luận như thế nào không cho ngươi vào." Tư Thiên Hoàng dùng sức chống đỡ cửa, gấp gáp hô, nhìn cũng biết thời điểm này không thể quấy nhiễu họ, nếu không nhất định sẽ gặp chuyện không may.

"Ta sẽ không đánh nhiễu nàng." Tư Thiên Hoán lạnh mặt xuống, nếu hắn mạnh mẽ đi vào, cửa này đã sớm không tồn tại, làm sao còn có thể giằng co với hắn.

"Đừng cho hắn đi vào." Đợi tầng y phục kia đậy thân thể Khúc Ngâm, Tô Tiểu Vũ chậm rãi quay đầu lại, màu đỏ trong mắt chưa hết, ngược lại càng thêm chói mắt, dứt lời, lại nhắm mắt lần nữa, một chưởng đè bụng của Khúc Ngâm, đưa nội lực trong cơ thể vào, lần này làm cho Tuyết Liên dung nhập vào máu của nàng, theo lực lượng của mình trôi đi, khóe miệng của nàng cũng tràn ra máu tươi, hơn nữa càng chảy càng nhiều.

Tư Thiên Hoàng gấp gáp, nhìn Khúc Ngâm thật sâu một cái, đột nhiên buông lỏng, chánh thân ra, để Tư Thiên Hoán vào, trong lòng hắn, hắn muốn cứu Ngâm Nhi, nhưng hắn cũng không có thể hy sinh hạnh phúc của đệ đệ, nếu như quả thật không cứu được Ngâm Nhi, hắn liền đi theo nàng.

Tư Thiên Hoán chợt vọt vào, thấy sắc mặt Tô Tiểu Vũ tái nhợt, người đầy vết máu, vẻ mặt lạnh lẽo tới cực điểm.

"Bạch lê, như xông lên ngươi vậy, không sợ làm cho nàng càng bị thương nghiêm trọng hơn?" Bạch Thuật kéo Tư Thiên Hoán, trên mặt rốt cuộc có nghiêm nghị, bí quyết Huyết Đồng bọn họ không ai hiểu rõ, tùy tiện chặn, hậu quả khó có thể dự liệu.

"Ta không đi qua."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status