Thông tin truyện
Y võ song toàn
Đánh giá: 8.4/10 từ 155 lượt.
Nội dung truyện Y võ song toàn nói về nhân vật chính - Tần Lâm: Mười năm trước cả gia tộc họ Tần của anh bị sát hại, chỉ còn mình anh sống sót. Mười năm sau, Tần Lâm có trong tay y thuật cái thế cùng võ công tuyệt thế. Lần này trở về, uy nghiêm của thần y, liệu ai có thể ngăn cản anh trả mối thù năm xưa?
“Không xong rồi, chuẩn bị thông báo cho người nhà đi”.
Lúc này, trong phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân số một thành phố Đông Hải, một vài bác sĩ là chuyên gia cao cấp đang vây quanh bàn mổ, nhìn bệnh nhân đang thoi thóp hơi thở cuối cùng, trên vầng trán của mọi người đều lấm tấm mồ hôi.
Trên bàn mổ là lão gia Chúc Tam Đao, có địa vị số một ở đất Đông Hải, không dám nói là một tay che trời, nhưng cũng được coi là dưới một người trên vạn người.
Nhân vật quyền thế như thế nếu như chết trên bàn mổ của bọn họ, vậy thì mấy chuyên gia này cũng đừng hòng được sống yên ổn.
Chúc Dũng trừng mắt: “Lẽ nào không ai có thể cứu được sao?”
Ông ấy vừa dứt lời thì có một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ cuối hành lang.
“Cháu có thể”.
Mặc dù giọng nói không to, nhưng rất rõ ràng, thuận theo hướng phát ra âm thanh có một người thanh niên tầm hai mươi tuổi mặc bộ quần áo thường ngày giản dị, đeo một chiếc túi vải đi đến.
Người thanh niên trông rất khôi ngô tuấn tú, mái tóc hơi rối xù, ánh mắt sáng ngời, mặc dù không biểu cảm nhưng lại đem đến cảm giác cao thâm khó đoán.
Chúc Dũng sững sờ, người thanh nhiên này trông rất quen, nhưng lại không nhớ ra đó là ai.
“Không xong rồi, chuẩn bị thông báo cho người nhà đi”.
Lúc này, trong phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân số một thành phố Đông Hải, một vài bác sĩ là chuyên gia cao cấp đang vây quanh bàn mổ, nhìn bệnh nhân đang thoi thóp hơi thở cuối cùng, trên vầng trán của mọi người đều lấm tấm mồ hôi.
Trên bàn mổ là lão gia Chúc Tam Đao, có địa vị số một ở đất Đông Hải, không dám nói là một tay che trời, nhưng cũng được coi là dưới một người trên vạn người.
Nhân vật quyền thế như thế nếu như chết trên bàn mổ của bọn họ, vậy thì mấy chuyên gia này cũng đừng hòng được sống yên ổn.
Chúc Dũng trừng mắt: “Lẽ nào không ai có thể cứu được sao?”
Ông ấy vừa dứt lời thì có một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ cuối hành lang.
“Cháu có thể”.
Mặc dù giọng nói không to, nhưng rất rõ ràng, thuận theo hướng phát ra âm thanh có một người thanh niên tầm hai mươi tuổi mặc bộ quần áo thường ngày giản dị, đeo một chiếc túi vải đi đến.
Người thanh niên trông rất khôi ngô tuấn tú, mái tóc hơi rối xù, ánh mắt sáng ngời, mặc dù không biểu cảm nhưng lại đem đến cảm giác cao thâm khó đoán.
Chúc Dũng sững sờ, người thanh nhiên này trông rất quen, nhưng lại không nhớ ra đó là ai.
Danh sách chương
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250