Vũ toái hư không

Chương 18: Quận chúa Bắc Địa

"Ta làm gì có biện pháp a!"
Trầm Hùng lúng túng mà cúi đầu, "Đại thiếu gia, tân chủ nhân của Lan Vân Sơn tâm cao khí ngạo, căn bản không có khả năng cho phép ngươi vào, lại càng đừng nói tới lấy đi thứ gì......"
Vừa nói, ánh mắt hắn vừa liếc về phía tầng hai noãn các, mấy người đi cùng hắn bước ra. (Noãn các: Gác, lầu để sưởi ấm)
Trầm Côn cũng thấy rõ được bộ dáng của mấy người này......
Trong lúc nói chuyện, từ trong noãn các có một đội võ sĩ trọng giáp bước ra, đầu lĩnh là một thiếu nữ quý tộc khoảng 16,17 tuổi, bên người còn mang theo một đại hồ tử, là một tướng quân trung niên cực kỳ hùng tráng.
Bọn họ cũng mặc khôi giáp phát ra ánh sáng màu bạc theo quy chế, đầu đội mặt nạ yêu thú, lưng đeo trường cung khiên đỡ, cùng với hai tay cầm liệt mã đại kiếm. Vừa xuất hiện, lập tức liền chia làm hai đội, một đội đứng sau lưng thiếu nữ triển khai hình cánh chim nhạn, một đội khác tạo ra xu thế phòng ngự, tiếng bước chân, tiết tấu hô hấp cơ hồ là giống nhau như đúc, rõ ràng là quân nhân tinh nhuệ đã được huấn luyện kỹ càng!
Trầm Côn thậm chí còn thấy được, bên dưới hông chiến giáp của võ sĩ còn khảm đệm da, trên cổ tay hai tay còn có chuông khống thú để khống chế tọa kỵ......
Không sai, bọn họ là kỵ binh!
Bây giờ băng thiên tuyết địa, dù cưỡi ngựa trên mặt đất cũng không thể nào hành động được, bọn họ là cởi yêu thú phi hành tới sao?
Trầm Côn cẩn thận nhìn ra phía sau noãn các, quả nhiên, ở đó còn có hai mươi mấy đầu đại điêu trắng như tuyết đang ngủ!
Phi hành kỵ binh? Đại điêu!?
Bọn họ liệu không phải là Tuyết Điêu Kỵ Sĩ đấy chứ?
Thôi rồi!
Trong trí nhớ của Trầm Côn Cửu Châu có nói qua rất rõ: Tuyết Điêu Kỵ Sĩ, là thuộc về vương phủ Bắc Địa của vương triều Đại Triệu, là thiên không kỵ binh do một tay Bắc Địa vương Triệu Húc một tay kiến lập nên, bạch điêu bên hông họ, cơ hồ chính là ký hiệu độc môn của Bắc Địa Vương Triệu Húc!
Về phần Bắc Địa vương Triệu Húc là ai?
Hắc hắc......
Bắc Địa vương Triệu Húc, hoàng thúc đương triều của vương triều Đại Triệu, chủ nhân 70 vạn hùng binh phương bắc, người sáng tạo ra Tuyết Điêu Kỵ Binh, được xưng là nhân vật siêu ngưu X "Đại Triệu Đệ Nhất Quân Thần"! Nếu như cái này còn chưa đủ để hù dọa ngươi nữa thì, phiền ngươi nhớ kỹ một cái danh đầu vang dội nhất của Bắc Địa vương: Một trong bốn vị Hồng Nguyên Vũ Tông của vương triều Đại Triệu, tứ đại cường giả đứng đầu vương triều!
Hồng Nguyên Vũ Tông a!
Biết Hồng Nguyên Vũ Tông là có ý nghĩa gì không? Hồng Nguyên Vũ Tông, biệt danh "Phàm nhân chỉ cách thánh nhân một nước", một khi đạt tới cảnh giới này, là đã có thể có được loại võ học đặc thù không thuộc về nhân loại "Hồng Nguyên Bạo", giơ tay nhấc chân thôi là đã có thể di sơn đảo hải, thiên quân vạn mã đứng trước mặt hắn bất quá chỉ như bụi cỏ mà thôi! (Di sơn đảo hải: dời núi lấp biển.)
Ở trước mặt Hồng Nguyên Vũ Tông, nhân số đã không còn có ý nghĩa gì nữa, không có cao thủ đồng cấp ngăn trở, Hồng Nguyên Vũ Tông trên chiến trường chính là chung cực binh khí, một người là đã có thể tiêu diệt một đội quân!
"Tân chủ nhân của Lan Vân Sơn...... là Bắc Địa vương phủ?" Trầm Côn cẩn thận nói, thanh âm cũng run rẩy.''
"Ngươi sợ sao?" Trầm hùng từ dưới kiếm của hắn bò dậy, đắc ý dào dạt nói: "Còn có điều dọa người hơn nữa đây! Ngươi thấy tướng quân đại hồ tử đó không? Lão nhân gia hắn, chính là đại tướng thân binh hộ vệ của Bắc Địa vương phủ, Bạch Nguyên Vũ Tông thượng đoạn, Triệu Thương, Triệu tướng quân!"
Hắn đè thấp âm thanh một chút, "Cái gì gọi là thực lực? Tùy ý xuất ra một đầu lĩnh bảo tiêu trông hộ viện, đã là Bạch Nguyên Vũ Tông thượng đoạn, so với thiên tài ngàn năm ngươi, cái này mới gọi là thực lực, thực lực của Bắc Địa vương phủ!"
"Còn có vị tiểu thư đứng bên người Triệu tướng quân, biết nàng là ai không, nói ra, lại càng sợ sẽ hù chết ngươi!"
Trầm Hùng càng thêm đắc ý, "Nghe cho rõ đây, vị tiểu thư này, chính là trưởng nữ của Bắc Địa Vương gia, Triệu Lạc Trần, Triệu quận chúa!"
"Tiểu quận chúa cũng tới?" Cái trán Trầm Côn toát ra mồ hôi lạnh.
"Nói nhảm! Nếu không phải thân phận này của tiểu quận chúa, ngươi cho rằng Trầm phu nhân có thể đem Lan Vân Sơn mỗi năm thu nhập 20 vạn lượng bạc trắng tùy tiện tặng người khác sao? Ta nói cho ngươi biết, tiểu quận chúa, chính là tân chủ nhân của Lan Vân Sơn!"
Trầm Hùng khinh miệt phất phất tay, "Được rồi, cái gì cần biết thì ngươi cũng đã biết, xem mặt mũi cha ngươi, ta cho ngươi một cơ hội: mau chóng đi đi, đừng chờ tới lúc tiểu quận chúa phát hỏa, chém đứt đầu ngươi!"
Đi?
Còn chưa có tìm được vũ hồn, bần tăng sao có thể đi a!
"Thôi!" Chịu khó đi ra ngoài, trước hết nói với tiểu quận chúa hai câu, vạn nhất nàng nổi hứng, có thể cho phép bần tăng đi một chuyến Phù Ma mộ phần thì sao?
"Ái chà chà, không biết là tiểu quận chúa giá lâm, tiểu nhân có tội, có tội!"
Trầm Côn cách khoảng bảy tám chục mét gào to một tiến, rồi chạy tới trước mặt Triệu Lạc Trần, cười hì hì bắt chuyện, "Tiểu quận chúa, ta là người thừa kế của Trầm gia, Trầm Côn, vội tới chào người đây!"
"Ngươi chính là Trầm Côn?" Triệu Lạc Trần cau mày lại, "Phế vật nổi danh của Trầm gia, thất bại mà tiến triển cực nhanh, chính là ngươi sao?"
"Ai da da, có thể được tiểu quận chúa nhớ kỹ tên, thật sự là phát rồi, phát tài rồi......" Vì Phù Ma mộ phần, Trầm Côn ăn nói khép nép.
Sau khi vỗ mông ngựa liên tiếp, Trầm Côn cười khan nói: "Tiểu quận chúa, có thể làm một bút giao dịch...... Không, là có thể cầu ngươi một việc được không?"
"Chuyện gì?" Thái độ Triệu Lạc Trần lãnh đạm.
"Cũng không có cái gì quan trọng hết, chỉ là ta nhận lệnh của trưởng lão gia tộc, đến Phù Ma mộ phần lấy vài thứ, ngươi có thể cho ta vào được không? Được rồi, ta chỉ cần 3 phút thôi, 3 phút là đủ, hơn nữa ta chỉ muốn lấy khô cốt trong Phù Ma mộ phần, không đáng chút giá tiền......"
Bốp!
Không đợi Trầm Côn nói xong, Triệu tướng quân đại hồ tử hất tay quất một cái tát, "Hỗn trướng! Lan Vân Sơn là quà sinh nhật tặng của tiểu quận chúa, một ngọn cây một cọng cỏ cũng đều là dùng để chúc mừng sinh nhật tiểu quận chúa, ngươi muốn lấy đi Phù Ma mộ phần, chính là cướp đoạt lễ vật của tiểu quận chúa, muốn chết sao?"
"Triệu tướng quân nói có lý!"
Vẻ mặt Triệu Lạc Trần cũng không hài lòng, "Bổn quận chúa cuộc đời hận nhất chính là kẻ phản bội, Trầm gia các ngươi đã đưa ra Lan Vân Sơn, chính là tặng, ngươi còn muốn trở về lấy đồ, nói cái gì chứ? Triệu tướng quân, đem tên tiểu nhân vô lý này quăng ra ngoài cho bổn quận chúa!"
Ra ngoài?
Các thợ mỏ nghe nói như thế cũng há hốc cả miệng!
Đây chính là uy nghiêm của tiểu quận chúa sao? Một lời cũng không nghe, lập tức đem người ta quăng ra ngoài, hơn nữa người này còn là Bạch Nguyên Vũ Tông cực mạnh!?
Triệu Lạc Trần nhìn thấy ánh mắt của các thợ mỏ, một điểm cũng không để ở trong lòng!
Trước kia phụ vương có nói qua, người là chia làm 2 loại, một loại là bình dân không hề có giá trị, một loại là quý tộc phải tôn trọng, bổn quận chúa vứt bỏ một tiện dân, còn cần phải lo lắng thái độ của tiện dân khác sao?
"Triệu tướng quân, lập tức chấp hành mệnh lệnh của bổn quận chúa!"
"Tuân mệnh!" Triệu tướng quân lạnh lùng hướng Trầm Côn đi tới, hắn cũng là Bạch Nguyên Vũ Tông thượng đoạn, không cần lo lắng Trầm Côn có tồn tại uy hiếp hay không!
"Hix, Triệu tướng quân, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài......" Trầm Côn cuống quít lui ra phía sau, "Không phiền ngươi động thủ, ta tự mình đi còn không được sao?"
"Đi?" Triệu tướng quân cười một cách dữ tợn, "Mệnh lệnh của tiểu quận chúa, là 'vứt' !"
Trong chớp mắt hắn liền xuất hiện ở trước mặt Trầm Côn, chế trụ bả vai Trầm Côn, hét lớn một tiếng "Lên!", đem cả người Trầm Côn nâng lên!
Nữa!
Bần tăng lúc này cho dù không địch lại, cũng đâu cần phải mới một chiêu đã bị người ta bắt chứ, có thể tưởng tượng được thực lực của Bắc Địa vương phủ, là không thể phản kháng a!
Một khi phản kháng, cùng với Bắc Địa vương phủ kết tử cừu, sẽ chết không có chỗ chôn mất!
Cố nén lại oán khí, Trầm Côn buông tha chống cự......
"Cút!" Triệu tướng quân quay quay vài vòng, dựa theo quán tính, sau đó hệt như ném đĩa sắt quăng Trầm Côn lên giữa không trung!
Tiếng gió gào thét truyền đến bên tai, tâm của Trầm Côn cũng nhanh chóng bùng nổ rồi!
Khốn!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vì Phù Ma mộ phần, bần tăng đã không biết xấu hổ ăn nói khép nép, thân thủ làm mặt tươi cươi, nhưng ngươi không ngờ lại không chút để ý, sỉ nhục bần tăng như thế......
Bần tăng dù không phải là vật gì, nhưng cũng là người thừa kế của một gia tộc a! Ngươi ngay câu nói đầu tiên liền đem bần tăng ném ra ngoài không trung, khiến cho trăm người nhìn thấy, có phải thật muốn bần tăng không làm người nữa hay không!?
Triệu Lạc Trần!!!
Bần tăng nhớ kỹ tên ngươi rồi!
Ủa?
Đây là cái gì?
Ngay lúc đang tức giận mắng trong lòng, Trầm Côn chợt phát giác trước mắt tối sầm lại!
Hơn nửa ngày hắn mới phản ứng lại, thì ra, hắn đã bay đến điểm cao nhất, lúc sắp rơi xuống, phía dưới đột nhiên xẹt qua một bóng đen thật lớn, bóng đen này mặc dù cũng không nhanh, nhưng lại to lớn đến mức dị thường, mà những vật gì đi qua trên thân hắn, đều chỉ cảm nhận được đó là một tấm thảm màu đen vô biên vô hạn!
Rầm!
Không chút phòng bị Trầm Côn liền nện vào "tấm thảm" đó, khiến cho hắn ngũ nội câu đốt, dạ dày phiên giang đảo hải, cơ hồ là cả tim cũng muốn nhổ ra ngoài luôn rồi. (Ngũ nội câu đốt: Ý bảo các cơ quan trong cơ thể bị thiêu đốt)
Quái vật khổng lồ, thể tích của nó thật sử quá khổng lồ rồi, Trầm Côn nằm trên lưng hắn, liền giống như một con kiến nằm trên lưng con voi vậy, chẳng những không quan trọng, mà ngay cả nhảy tưng tưng liên tục trên đó, cũng không thể nào khiến cho con quái vật đó cảnh giác được!
Kế tiếp......
Tựa hồ như số trời định, Trầm Côn đã buông bỏ Phù Ma mộ phần rồi, nhưng mà con quái vật khổng lồ này, không ngờ lại dẫn theo hắn...... bay trở về vùng trời của Phù Ma mộ phần lần nữa!
Hình như là nó muốn tập kích tiểu quận chúa Triệu Lạc Trần thì phải!?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status