Vợ yêu cùng cục cưng của tổng tài đã trở về

Chương 8: Trượt tay?



Chương 8: Trượt tay?

“Vũ Vân Hân, cô được phân vào tổ dự án số 5”

Cô cầm bảng tên, nhìn vào thông tin in phía dưới.

Trong đầu nhớ lại hồ sơ công ty mà Bánh Bao giới thiệu cho cô sáng nay, ban dự án chỉ có bốn tổ, sao lại có thêm tổ thứ 5 nhỉ?

‘Tò mò, nên nhân lúc chưa tan ca, cô phải đi thám thính một chút.

Hành lang đối diện vọng lại tiếng giày cao gót cộc cộc cộc.

Người bước tới là một phụ nữ kiêu căng, mặc bộ công sở mà trắng, áo khoét cổ chữ V sâu hoắm, môi đánh son đỏ đậm, trông vừa lạnh lùng Vừa cao ngạo.

“Xin chào, trưởng phòng Vân” Vũ Vân Hân nhận ra cô ta, đó là người phụ nữ vừa đứng bên cạnh Mục Lâm Kiên.

Vũ Thư Anh cao ngạo liếc mắt, rồi phớt lờ, rảo chân đi tiếp.

“À” Cô ta đột nhiên ném tập tài liệu vào người Vũ Vân Hân, rồi rơi xuống mũi chân cô, hồ sơ trong tập tài liệu văng tung toét, bên trên viết tên của Vũ Vân Hân.

Người phụ nữ kiêu cạnh bỗng bày ra bộ dạng ngây thơ: “Xin lỗi nhé, trượt tay ấy mà! Đây là hợp đồng nhậm chức của cô, cô nhặt lên rồi ký đi!”

Vũ Vân Hân không phải người mới đi làm, cô biết rất rõ người phụ nữ này có thành kiến với mình.

Người phụ nữ lạnh lùng đánh giá cô, hai mắt nheo lại, khóe miệng cong lên.

Không phải là cần việc lắm sao? Vậy cô hãy cúi xuống nhặt như một con chó đi!

Vũ Vân Hân không so đo với cô ta, cô khom eo nhặt hợp đồng dưới đất lên.

“Phải thế chứ! Người mới thì nên thức thời, lãnh đạo bảo cô làm gì thì cô phải làm nấy, dù sao thì người không công ăn việc làm bốn năm như cô chắc cũng đã quên mất quy tắc chốn công sở rồi nhỉ Lời của cô ta vừa dứt, đột nhiên, tiếng “bốp”

vang lên.

Tập tài liệu đập thẳng xuống nền đất bên cạnh gót giày của cô ta, suýt chút sượt qua mũi giày cao gót màu đỏ.

“Xin lỗi nhé, tôi cũng trượt tay, phiền cô cũng chống mông lên nhặt giúp tôi với!”

“Cô! Cô có ý gì?” Vũ Thư Anh tức điên.

Vũ Vân Hân quay người lại, hờ hững đi về phía tổ 5”

“Khá đấy, người mới này ngay cả chị Thư Ảnh cũng dám đắc tội” Hai nhân viên lễ tân đứng xem kịch bất giác cảm thán.

Vũ Thư Anh nghiến răng nghiến lợi: “Người của tổ 5 thì có thể làm được trò trống gì? Để tôi xem cô ta có thể chịu khổ được 1 tháng hay không”

“Cũng đúng, tổ 5 ở công ty vô dụng thật”

Tập đoàn đầu tư Mục Lâm rất lớn, các nghiệp vụ khác nhau đều phân ở các tầng và các khu khác nhau.

Tuy ở chung một tòa nhà, nhưng diện tích lớn, không phái chí đi qua đi lại một chút thì cũng có thể tới một văn phòng nào đó, vậy nên việc đầu tiên mà mỗi nhân viên mới phải làm đó chính là ghi nhớ bản đồ của Mục Lâm Plaza.

Vũ Vân Hân đi thang máy lên tầng 13, cửa thang máy vừa mở ra, đột nhiên bóng đèn chớp nháy.

Bầu không khí lạnh lẽo ập đến, so với tầng vừa nấy, thì tầng này ít người hơn hẳn, không gian tĩnh mịch, như thể bị bỏ hoang.

Cô còn chưa kịp bước ra khỏi thang máy thì cửa thang máy đã tự động đóng lại, cô vội vàng chạy bước nhỏ ra ngoài, như quần tất cô mặc lại không cẩn thận mắc vào thùng rác bên cạnh.

Một vệt xước khiến chiếc quần tất vốn mỏng manh rách toác.

Đôi chân trắng nõn của Vũ Vân Hân lộ ra cả máng, hoàn toàn đối lập với một bên quân tất vẹn toàn bên cạnh.

Cô đành tới nhà vệ sinh nữ thay quần tất trước.

Suốt cả đường đi cũng chẳng nhìn thấy mấy người.

Lòng cô thầm nguội đi, cả công ty to như thế này cũng nhẫn tâm thật đấy, nếu đã ky tầng 13 thì thà không xếp văn phòng tại đây, sao phải lại vứt uổng thế.

Lúc rẽ hướng, cô nhìn thấy biển hiệu của tổ dự án số 5.

Nhưng bên trọng không một bóng người.

Cô càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, chẳng nhế tổng giám đốc Mục lo lắng cô kể lại chuyện anh ta từng làm trai bao cho mọi người biết nên mới ném cô vào nơi khỉ ho cò gáy như này sao?

Đúng lúc cô đang tò mò không biết tổ của mình có người hay không, thì phía sau có một bóng người.

€ô lùi về phía sau, mũi giày cao gót sắc nhọn giảm thẳng lên đôi giày da của Mục Lâm Kiên.

Tất cả những người phía sau đều ngẩn người.

Tổ tưởng tổ 5 túa mồ hôi lạnh.

Vũ Vân Hân nhận ra mình vừa giãm phải thứ gì đó, lại còn cả bờ ngực rắn chắc, ấm nóng kia…

Khi quay người lại, giày cao gót lại giãm lên giày da của Mục Lâm Kiên một lần nữa, khoảng cách giữa hai người càng thêm sát lại.

Mùi hương trên tóc Vũ Vân Hân ập thẳng vào.

chiếc mũi cao vút của Mục Lâm Kiên theo cử động của cô.

Đường cong dụ hoặc của cô từ góc nhìn cúa Mục Lâm Kiên phô bày rõ ràng, dục vọng kìm nén bị sự vô ý của Vũ Vân Hân khơi gợi, đúng thật là đùa với lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status