Thông tin truyện

Truyền thuyết yêu nghiệt

Truyền thuyết yêu nghiệt
Bạn chấm truyện được mấy điểm!

Thật lâu thật lâu trước kia, lâu đến mức tác giả cũng không nhớ là thời đại nào. Khi đó tôi là một cây Thất Diệp Linh Chi , vui vẻ nhàn nhã lớn lên ở đỉnh Tuyệt Lĩnh, mọi người nói, nơi đây là thánh địa tập hợp tinh hoa của mặt trăng và mặt trời, rất thuận lợi cho việc tu hành.

Tôi không quan tâm, Thất Diệp Linh Chi trời sinh lười biếng, làm cây cỏ không làm, sao phải chịu khổ? Lao tâm lao lực, để làm gì?

Năm nào đó, ngày nào đó, đêm nào đó, trăng tròn như chiếc mâm.

Có một đạo sĩ ngồi xếp bằng đè lên tôi, ngửa đầu uống một ngụm rượu, nói: “Có rượu không mồi.” Tiện tai bứt lá của tôi, ăn.

Tôi nhịn.

Ngày nào đó đêm nào đó, lại một lần trăng tròn.

Đạo sĩ ngồi xếp bằng đè lên tôi, ngửa đầu uống một ngụm ruợu, nói: “Có rượu không mồi.” Sau đó nhổ lá của tôi, ăn.

Tôi lại nhịn.

Lần thứ ba vào ngày nào đó đêm nào đó, trăng vẫn tròn.

Đạo sĩ ngồi xếp bằng đè lên tôi, ngửa đầu uống một ngụm ruợu, nói: “Có rượu không mồi.” Sau đó lại nhổ lá của tôi, ăn.

Vì thế một cây cỏ tính tình tốt như tôi, cuối cùng cũng không nhịn được nắm chặt nắm đấm không có thật: tôi hận trăng tròn! ! ! ! ! !

Lá của tôi đã hết, bắt đầu ăn thân tôi. . . . . . Vì thế. . . . . . Tôi muốn tu hành! ! ! ! !

Ai, vuối mặt tôi, an ủi tôi nửa đời đau thương?

Ai, sưởi lòng tôi, che chở tôi nửa đời lạnh lẽo?

Danh sách chương

loading...
DMCA.com Protection Status