Tổng tài mỹ nhân yêu cận vệ

CHƯƠNG 49: ĐÀN ÔNG KHÔNG DỄ RƠI LỆ (3) "Diệp Lăng Thiên, tôi muốn hỏi anh một chuyện." Buổi chiều, khi sắp tan làm, Lý Vũ Hân gọi Diệp Lăng Thiên vào văn



CHƯƠNG 49: ĐÀN ÔNG KHÔNG DỄ RƠI LỆ (3)

“Diệp Lăng Thiên, tôi muốn hỏi anh một chuyện.” Buổi chiều, khi sắp tan làm, Lý Vũ Hân gọi Diệp Lăng Thiên vào văn phòng, hỏi anh.

Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu, ra hiệu cho Lý Vũ Hân nói thẳng sự tình.

“Tôi muốn biết tiếng Pháp của anh ở trình độ nào? Nói cách khác khẩu ngữ của anh thế nào? Có thể phiên dịch khẩu ngữ trực tiếp không?” Lý Vũ Hân trực tiếp hỏi.

Diệp Lăng Thiên ngẩn người, sau đó hỏi: “Tại sao cô hỏi như vậy?”

“Là thế này, buổi chiều lãnh đạo công ty chúng ta sẽ mở một cuộc họp, nghiên cứu điều kiện tập đoàn Ale đưa ra cho chúng ta một chút, cảm thấy vẫn được, sau đó anh cũng biết, tôi đã đi đến trụ sở chính tập đoàn một chuyến, hỏi thăm ý kiến lãnh đạo trụ sở chính, lãnh đạo trụ sở chính cũng có ý kiến cảm thấy có thể làm, nên tôi quyết định thứ tư sẽ bay tới Paris, bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Ale.”

“Đây là khách sạn năm sao ở nước ngoài đầu tiên của công ty của chúng ta, tập đoàn chúng ta, cũng là lần đầu tư ra nước ngoài lớn nhất của công ty chúng ta, khoản đầu tư hàng nghìn tỷ này là khoản đầu tư vô cùng quan trọng đối với tập đoàn cũng như công ty của chúng ta, nên tôi muốn mau chóng ký kết hợp đồng này.”

“Vấn đề hiện tại là công ty chúng ta vốn không có phiên dịch tiếng Pháp, nên tôi cần một người phiên dịch. Đây không chỉ là phiên dịch chữ viết, mà là phiên dịch cabin, tôi muốn hỏi anh có làm được hay không? Nếu như có thể được tôi muốn mời anh giúp chuyện này. Tôi nghĩ, dù sao chắc chắn anh cũng sẽ đi cùng tôi tới đó, đúng không? Nếu anh làm được thì có thể tiết kiệm được chi tiêu cho một nhân viên của chúng ta, đồng thời, cũng giúp tôi không phải phiền phức đi tìm phiên dịch. Thời gian rất gấp, trong thời gian ngắn như vậy để tìm được một phiên dịch cabin tiếng Pháp cũng là việc rất phiền toái, anh thử xem anh có làm được hay không.” Lý Vũ Hân hỏi thẳng Diệp Lăng Thiên.

“Thứ tư phải không? Vé máy bay là vào lúc nào?” Diệp Lăng Thiên trực tiếp hỏi.

“Tối mai bay đến sân bay Hong Kong, sau đó sáng kia từ sân bay Hong Kong bay thẳng tới Paris, nếu anh cảm thấy mình làm được thì tôi sẽ bảo Hoàng Linh xác định số người đi rồi đặt trước vé máy bay, có điều bản thân anh phải nghĩ kỹ, đây là phiên dịch cabin, yêu cầu rất cao, hơn nữa, cuộc đầu tư này rất quan trọng với tôi, cho nên…” Lý Vũ Hân nói, còn chưa nói xong đã bị Diệp Lăng Thiên ngắt lời.

“Cứ thế đi, chờ lát nữa tan làm tôi đi thăm Diệp Sương, thông báo cho y tá một chút, mặt khác, giao thêm ít tiền, để phòng không đủ tiền.” Diệp Lăng Thiên nói thẳng, sau đó rời khỏi văn phòng Lý Vũ Hân.

“Không phải, cuối cùng là được hay là không được thế?” Lý Vũ Hân nhìn phía sau Diệp Lăng Thiên kêu lên, lập tức bản thân cũng ngây ra, dường như Diệp Lăng Thiên đã trả lời vấn đề của mình rồi.

Khi tan làm Diệp Lăng Thiên lái xe đi cùng Lý Vũ Hân đến bệnh viện, nhưng bệnh viện đã hết giờ hành chính, y tá vẫn không cho Diệp Lăng Thiên vào phòng chăm sóc đặc biệt, chỉ nói là ngày mai mới có thể đi vào, mà cửa sổ thu tiền cũng đã đóng cửa rồi. Diệp Lăng Thiên tìm tới y tá phụ trách khách khí một phen, nói là mình phải đi công tác một thời gian, hi vọng y tá có thể giúp chăm sóc Diệp Sương, đồng thời, cũng để lại số di động của mình cho y tá.

“Diệp Lăng Thiên, anh thật không có vấn đề gì chứ? Tất nhiên, tôi không phải nói trình độ tiếng Pháp của anh kém, trải qua phiên dịch buổi sáng, tôi đã hoàn toàn tin tưởng đối với trình độ tiếng Pháp của anh, nhưng phiên dịch cabin không giống phiên dịch chữ viết, cần phải trải qua huấn luyện, một bên nói một bên trực tiếp phiên dịch, cái này độ khó rất cao. Tôi nghĩ, nếu anh không có niềm tin tuyệt đối vào bản thân, tôi sẽ mời một người phiên dịch là được rồi, tất nhiên, tôi tuyệt đối không trách anh, tôi…”

Lý Vũ Hân nói một hồi thì cũng không biết nên nói như thế nào nữa, dù sao cô cảm thấy mình nói thế nào hình như cũng không đúng. Thật ra cũng là do sau khi Diệp Lăng Thiên rời khỏi văn phòng cô, cô càng nghĩ càng cảm thấy không yên lòng. Dù sao hạng mục đầu tư quá quan trọng, mà Diệp Lăng Thiên chỉ là một người tự học, chắc chắn chưa từng làm phiên dịch thế này. Nếu thật bởi vì cái này mà làm hỏng mất việc đầu tư thì đúng là cái được không bù được cái mất, cho nên, Lý Vũ Hân vẫn có ý định mời phiên dịch chuyên nghiệp đến, nói cho cùng, cô vẫn là không thể nào tin được Diệp Lăng Thiên.

“Tôi hiểu ý cô, cô cũng không cần xin lỗi tôi, chỉ là, ngày mai cô sẽ đi, dù bây giờ cô đi mời phiên dịch, mời được phiên dịch cabin chuyên nghiệp hơn nữa còn muốn để người ta chiều tối mai lập tức đi theo cô, tôi cảm thấy độ khó rất lớn, dường như khả năng rất nhỏ. Thời gian của những người phiên dịch chuyên nghiệp cao cấp trong nước đều rất căng, không nói trước hẹn trước về cơ bản rất khó có người có thời gian phù hợp.”

“Về phần tôi có thể phiên dịch hay không, tôi nghĩ thật ra vấn đề cũng không lớn. Mọi người và người công ty đối tác tiếp xúc không có khả năng vừa thấy mặt đã trực tiếp nói chuyện hợp tác, chắc chắn sẽ có gặp mặt bàn bạc. Nếu như đến lúc đó tôi thật không được, có thể mời người khác, nếu như tập đoàn đối tác có phiên dịch tiếng Trung thì là tốt nhất, nếu không có, cô có thể bảo đối tác mời một phiên dịch tiếng Trung ở Paris, hoặc là cô có thể tự mình đi đến đại học Paris tìm một du học sinh đã có thời gian học ở đó khá lâu rồi tới làm phiên dịch, một số người trong đó trình độ tiếng Pháp rất khá.” Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng nói.

Nghe Diệp Lăng Thiên nói vậy, Lý Vũ Hân suy nghĩ, cảm thấy hết sức có lý, là bản thân nghĩ quá phức tạp, thật ra vấn đề vốn đơn giản như vậy. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy Diệp Lăng Thiên thật ra rất thông minh, chứ không phải chất phác như vẻ bề ngoài. Lý Vũ Hân khẽ gật đầu nói: “Anh nói có lý.”

Sáng hôm sau, Diệp Lăng Thiên vẫn lái xe đậu ở cửa chờ Lý Vũ Hân, nhưng sau khi lên xe Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên: “Sáng hôm nay không đi làm, đi phố đi bộ.”

Diệp Lăng Thiên có chút kỳ quái nhìn Lý Vũ Hân, sau đó vẫn lái xe đến phố thương mại. Trong ấn tượng của anh, Lý Vũ Hân là một người phụ nữ liều mạng vì công việc, lần đầu tiên anh nhìn thấy trong giờ làm việc mà Lý Vũ Hân không đi làm mà đi dạo phố.

“Chiều tối nay sẽ xuất phát, nên tất cả người đi nước D tôi đã cho nghỉ buổi sáng, bao gồm cả bản thân tôi.” Lý Vũ Hân có vẻ cũng cảm thấy Diệp Lăng Thiên khó hiểu, liền giải thích.

Diệp Lăng Thiên ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Sau khi Diệp Lăng Thiên đậu xe xong, Lý Vũ Hân đi thẳng tới một cửa hàng cao cấp, Diệp Lăng Thiên vẫn đi phía sau Lý Vũ Hân hai ba mét.

Chỉ thấy Lý Vũ Hân đi vào thẳng vào một cửa hàng quần áo nam giới, ở bên trong chọn tới chọn lui, Diệp Lăng Thiên nghĩ, có lẽ cô chọn quần áo cho bố hoặc cho bạn.

Diệp Lăng Thiên đang đứng chờ ở cửa, Lý Vũ Hân gọi anh: “Diệp Lăng Thiên, anh vào đây một chút.”

Diệp Lăng Thiên ngẩn người, sau đó đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 20 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status