Tổng tài cuồng vợ

Chương 30



Ngôn Tiểu Nặc vội vã nói: “Có cách gì vậy?"

“Tìm Lục học trưởng giúp đỡ!" Phó Cảnh Dao nói, "Lần trước việc lớn như vậy anh ấy còn giúp được cô, lần này chắc sẽ có cách thôi!"

Lần trước là Mặc Tây Quyết giúp cô giải quyết vấn đề, chỉ sợ ngay cả Lục học trưởng vẫn nghĩ là do ba anh giúp đỡ.

Mặc Tây Quyết... Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ rồi tay cô bất giác nắm chặt lấy điện thoại.

“Cậu Mặc bây giờ có lẽ đang cùng cô Tiểu Toàn dùng cơm trưa."

“Cô Tiểu Toàn là cô gái đẹp nhất mà chúng tôi từng gặp."

Tại sao mỗi lần cô muốn tìm anh thì anh lại đang ở bên cạnh người khác... Ngôn Tiểu Nặc rất do dự không biết có nên gọi điện cho anh không.

Lúc này, điện thoại của Lục Đình gọi tới.

Ngôn Tiểu Nặc ấn vào nút nghe, "Lục học trưởng."

“Ừm, sức khoẻ em đỡ chưa?"

"Em khoẻ rồi, tối hôm đó điện thoại của em bị sập nguồn, vì vậy mà quên mất gửi tin nhắn cho anh."

"Không sao đâu, sức khoẻ em không sao là tốt rồi, sáng mai 8 giờ có buổi thuyết giảng của cô Toàn Cơ, nhớ là nhất định phải tới xem nhé, lần này là cơ hội tốt để nâng cao chuyên ngành của em, hơn nữa giờ em đang tham gia cuộc thi thiết kế thời trang."

“Lục học trưởng, em...thẻ tham dự của em không thấy đâu cả."

"Sao vậy? Tại sao lại như vậy?"

"Là thật đấy."

"Đã xem lại máy ghi hình chưa?"

“Xem rồi, nhưng không có ai động vào cả.”

“Đây...để anh nghĩ cách xem sao," Ngôn Tiểu Nặc hít thở dài một hơi nặng nề, trên mặt tràn đầy thất vọng.

“Uyển Cừ" Lục học trưởng có cách gì không?" Phó Cảnh Dao thấy cô tắt điện thoại rồi vội vàng hỏi.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Phó Cảnh Dao lắc đầu.

"Hay là như vậy, tôi bí mật mang vào một cây bút ghi âm, ghi âm lại nội dung của buổi thuyết trình?" Phó Cảnh Dao nghĩ ra chủ ý.

"Bút ghi âm tuyệt đối không được mang vào." Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu nói, những buổi thuyết giảng đặc biệt như này cấm không được mang bất kỳ thiết bị điện tử nào.

"Cô cũng đừng buồn quá, cùng lắm thì tôi phát huy khả năng viết của tôi, ghi chép lại hết là được chứ gì?" Phó Cảnh Dao dùng tất cả khả năng của mình để an ủi Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc ngượng cười. Cô quay trở lại cố gắng miễn cưỡng học hết buổi học, trở về đến biệt thự, vứt túi xách lên giường bất lực nằm xuống.

Việc thẻ tham dự cứ như vậy kết thúc trong vô vọng, ngày mai cả trường đều được tham gia nghe cô Hoàn Cơ thuyết giảng, hơn nữa lại có cơ hội hỏi đáp ngay tại hiện trường, cô vốn dĩ nghĩ tác phẩm của mình nếu như được cô Hoàn Cơ giải đáp, thì việc dành giải nhất trong cuộc thi cũng không khó.

Nhưng bây giờ, ai ai cũng có những cơ hội tốt chỉ có mỗi cô là không.

Tâm trạng của Ngôn Tiểu Nặc xám xịt lại, cô không bật đèn phòng lên, ánh đèn rất mờ nhạt, cô chỉ thấy con đường phía trước giống như ánh đèn trong căn phòng này vậy, một màu u ám. Cô không cử động gì cả rồi không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Trong cơn mơ hồ, cô có cảm giác như mình bị ôm lại vậy, cô mở mắt ra thì đó là Mặc Tây Quyết.

"Ngôn Uyển Cừ đi ngủ mà cũng không thèm đắp chăn!” giọng của anh vẫn có chút giận dỗi và trách móc.

Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, không buồn đối phó lại với sự giận dỗi của anh.

"Biểu cảm của em là có ý gì?” Giọng điệu giận dữ của ai đó lại tăng lên gấp mấy lần.

Ngôn Tiểu Nặc thở dài: “Em quên mất."

"Điều này mà cũng quên? Em quên mất việc em ngất vào lòng của anh rồi sao?" Mặc Tây Quyết nhìn vào cô, sự tức giận trong đôi mắt đen của anh như thể đốt cháy cô thành hai lỗ.

Gương mặt nhỏ của Ngôn Tiểu Nặc đỏ lên, yếu ớt trả lời: “Không phải em cố ý."

Mặc Tây Quyết tiếp tục nói cô: “Thể chất đã kém như vậy, không làm gì mà cũng ngất được."

"Em đâu có không làm gì mà cũng ngất?” Ngôn Tiểu Nặc tự biện minh cho mình, ai mà biết được đợt đến tháng lần này làm em bị ngất chứ.

Cánh tay của Mặc Tây Quyết ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô, cách một lớp vải mỏng, nhiệt độ nóng trong lòng bàn tay anh truyền tới, bàn tay nhỏ của Ngôn Tiểu Nặc cũng ôm chặt lấy vòng eo của anh, tư thế có chút âu yếm.

Mắt của Ngôn Tiểu Nặc mở to, chỉ cảm thấy tim trong lồng ngực của cô sắp nhảy ra ngoài, cô có chút sợ hãi: "Không...không được."

“Ngoan nào, nghe lời." Trong giọng nói của Mặc Tây Quyết ẩn chứa chút tò mò, cánh tay của anh nắm lại đôi tay đang định rụt lại của cô, cúi thấp đầu xuống hôn lên môi cô.

Chiếc giường KINGSIZE giống như một tầng mây trên bầu trời bay lượn, âm thanh đồng hồ tây dương trên tường đang kêu tích tắc, nghe thực sự rất hay, thời gian chầm chậm trôi đi, những bông hoa cẩm tú cầu màu hồng trong chiếc bình ngọc trắng trên bàn dường như cũng bị ảnh hưởng, trông càng đẹp kiều diễm hơn.

Ánh mắt ngấn nước của cô nhìn vào anh, gương mặt khôi ngô tuấn tú hàng ngày, ánh mắt đen đầy quyến rũ của anh như thể khiến cô bị chìm đắm bất kỳ lúc nào.

"Vẫn chưa muốn buông tay?" Mặc Tây Quyết khẽ nhìn xuống, khoé môi anh nhếch lên.

Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng rút tay lại, Mặc Tây Quyết cười dịu dàng rồi ôm cô vào nhà tắm.

Trong nhà tắm không biết đã để tấm thảm vào từ bao giờ, cô đặt chân lên thảm không còn cảm thấy lạnh.

Mặc Tây Quyết sợ cô bị lạnh, nên mở hết các vòi nước trong bồn tắm, ngay lập tức nước trong bồn tắm đã đầy và cảm giác rất ấm áp.

Dòng nước ấm từ vòi hoa sen chảy qua người cô khiến cô cảm thấy dễ chịu rất nhiều.

"Em cầm lấy." Mặc Tây Quyết tắt vòi tắm hoa sen đi rồi đưa cho cô chiếc khăn tắm cực dày rồi quấn người cô lại như một con nhộng tằm, “Chờ anh tắm xong." Sau đó anh kéo tấm rèm lại.

Thật không ngờ người đàn ông này mặc dù hống hách kiêu ngạo, nhưng lại cẩn thận như vậy, may thay có một tấm rèm chắn, không thì khăn tắm của cô sẽ bị ướt sũng.

Tóc cô giường như ướt sạch, cô lấy máy sấy tóc để sấy tóc cho khô.

Khăn tắm quấn quanh người cô vừa dày vừa dài, sấy khô xong tóc mà khăn tắm vẫn không bị rời ra.

Khi Mặc Tây Quyết kéo rèm ra, cô vừa để lại máy sấy tóc vào chỗ cũ, mái tóc đen dài óng ả của cô tung bay thướt tha, màu trắng tinh của khăn tắm quấn quanh cơ thể lung linh của cô, chỉ lộ ra chiếc đùi nhỏ, màu xanh đậm của chiếc thảm dày, mười móng chân nhỏ trên đôi đôi chân ngọc của cô dưới ánh đèn rọi sáng phát ra như màu bột ngọc trai.

Sự ham muốn trong cơ thể vừa mới lắng xuống lại muốn trỗi dậy.

"Anh tắm xong rồi à?” Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc thật kiều diễm động lòng người.

Ngôn Tiểu Nặc thay quần áo xong và thay luôn cả ga trải giường với khuôn mặt đỏ ửng, lúc này, Mặc Tây Quyết đã mặc đồ xong, đang đóng cúc áo, thấy điệu bộ xấu hổ không dám ngẩng mặt lên của cô, anh tự nhiên mỉm cười.

“Có gì đáng cười chứ." Ngôn Tiểu Nặc vừa lầm bầm vừa bước ra ngoài, đang định đi nấu cơm.

Ai ngờ những món ăn đầy tinh tế đã được bày lên bàn, chuyện gì đã xảy ra vậy, cô nhớ rõ là lúc cô về nhà không nhìn thấy chúng.

“Đứng ngây ra đó làm gì? Không tranh thủ đang nóng thì dùng đi?” Giọng của Mặc Tây Quyết truyền tới từ phía sau, nhìn cô một cách tinh nghịch, "Muốn anh bón cho em ăn nữa sao?"

Anh nói tới từ “bón" thì nghiến mạnh một cái, Ngôn Tiểu Nặc thấy vậy sợ liền ngồi xuống ngay lập tức, “Bữa tối chuẩn bị xong từ lúc nào mà em không hay vậy."

Cô ăn một miếng táo đỏ huyết ngao vẫn còn nóng.

"Ồ, lúc chúng ta ở trong phòng, thì đầu bếp đã chuẩn bị xong những món này rồi." Mặc Tây Quyết đáp một cách vô tư.

"Phì..." Ngôn Tiểu Nặc phì thức ăn ra ngoài, cái gì? Lúc họ ở trong phòng thì bên ngoài đều có người?

Nếu như ngay lúc này có một cái lỗ cô sẽ không hề do dự mà chui vào ngay.

“Ăn cơm phải chú ý hình tượng.” Mặc Tây Quyết nghiêm nghị nói.

Ngôn Tiểu Nặc hét lên giận dữ: “Không ăn nữa!” Đã mất mặt như vậy rôi còn tâm trạng đâu mà ăn!

“Chắc chắn không ăn?”

“Không ăn!”

Mặc Tây Quyết đặt chiếc thìa xuống rồi nghiêm túc nói với cô, “Vậy anh cũng không ăn cơm nữa, chỉ ăn em thôi.”

Những hình ảnh vừa xuất hiện trong đầu cô khiển cô bắt buộc phải ăn tiếp, cuối cùng với tâm trạng bất bình cô làm cho chiếc muỗng kêu ping pong.

Mặc Tây Quyết hoàn toàn phớt lờ sự không hài lòng của cô, rôi cũng từ từ dùng xong bữa tối, anh lau miệng, sau đó nhẹ nhàng nói với cô một câu,

“Trước khi anh vào phòng em họ đã nấu ăn xong rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc bất ngờ ngước lên,

“Nhưng thức ăn đến giờ vẫn còn nóng.”

“Đồ đựng thức ăn có thể giữ ấm trong 10 tiếng đồng hô.” Giọng nói và biểu cảm của Mặc Tây Quyết rất điềm nhiên.

Ngôn Tiểu Nặc lập tức ăn ngon hẳn lên, Mặc Tây Quyết hết cách lắc lắc đầu.

Ăn tối xong, Mặc Tây Quyết tự nhiên hỏi cô: “Có phải ngày mai cô Toàn Cơ sẽ đến trường em thuyết giảng đúng không?”

Tâm trạng của Ngôn Tiểu Nặc tự nhiên trở lên xấu đi, cũng không trả lời, chỉ buôn bã gật đâu.

“Buổi sáng nói sẽ cho em một phần thưởng.” Mặc Tây Quyết lấy ra một tấm thiệp rất tinh tế đẹp đẽ đưa cho cô.

Là thuyết giảng của cô Toàn Cơ—-

Thẻ tham dự VIP?

Ngôn Tiểu Nặc lật lại phía sau xem ghế ngôi của mình, hàng thứ nhất số 15, chỗ ngôi chính giữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 19 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status