Nhật ký tiểu hoà thượng ở thành phố

Chương 47: Sở bá vương trở lại



Cuối cùng, Tiểu Tịnh Trần cũng phát tiết xong, đánh đã rồi, cuối cùng còn đánh tên cao to rơi xuống hố cát. Mắt nhìn thấy nó vẫn không chịu buông tha vẫn muốn đứng dậy tiếp tục đánh, Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, vứt cái que kẹo đã ăn xong đi, vỗ vỗ bàn tay: “Tôi phải nghiêm túc (rèn luyện) rồi.”

Tiểu Tịnh Thần cảm thấy rèn luyện và phát tiết là hai chuyện khác nhau, lúc nãy bé không đủ bình tĩnh, không đủ kiềm chế, không đủ nghiêm túc, chỉ đơn thuần là phát tiết nỗi uất ức trong lòng mà thôi. Hiện tại kẹo cũng đã ăn hết rồi, miệng cũng hết đắng rồi, bé có thể an tâm mà rèn luyện với cao thủ rồi.

Tên cao to hơi khựng lại, một tay cũng đã trừng trị nó thảm như vậy, nếu như dùng cả hai tay thì...

Nó dứt khoát nằm trở lại hố cát giả chết, đôi mắt hẹp dài lấp lánh ánh nước, bàn tay không cam tâm nắm chặt lấy những hạt cát mịn.

Nhìn thấy thằng nhóc từ bỏ, Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, chưa thỏa mãn mà liếm miệng, kéo Tiểu Lục và Tiểu Thất: “Chúng ta tiếp tục chơi đi!”

Thế là, nơi nào có em gái mèo con đi qua thì đám bạn nhỏ đều lùi lại hết, không một ai dám chặn đường của bé, càng đừng nói đến việc bắt bé xếp hàng. Có điều, Tiểu Tịnh Trần nghĩ rằng lúc nãy xếp hàng vốn dĩ nên đến lượt bé chơi rồi, vì thế bé cũng không thèm để ý, vui vẻ leo lên thang dây, chơi trò chơi trẻ con ấu trĩ còn không khó bằng một phần trăm của cọc hoa mai (cọc hoa mai là trận cọc để luyện võ như trên phim kiếm hiệp).

Công viên trò chơi cuối cùng cũng khôi phục lại trật tự như ban đầu. Không ai chú ý đến tên cao to đang giả chết dưới hố cát đã bỏ trốn từ lúc nào.

Tiểu Tịnh Trần chơi hết một vòng liền chạy xuống dưới xếp hàng, phía trước vừa hay là Tiểu Lục và Tiểu Thất. Chốc lát sau, có một người đi đến sau lưng bé, kéo áo của bé. Tiểu Tịnh Trần quay đầu lại thì nhìn thấy cậu nhóc nhút nhát ban nãy mà bé đã nhường thì không khỏi nở nụ cười.

Cậu nhóc ngại ngùng xoa mặt nói: “Thằng lúc nãy… các bạn mau về nhà đi. Chắc chắn Sở Thiên Quân sẽ tìm người quay trở lại trả thù các bạn đấy“.

Tiểu Thất chống cằm lên chiếc mũi mèo nhỏ trên đầu Tiểu Tịnh Trần nói: “Sở Thiên Quân? Thật không ngờ tên của thằng béo chết bầm đó cũng khá hay đấy chứ!”

Cô bé mà Tiểu Tịnh Trần đã nhường lúc mới đầu chạy đến bên cạnh cậu bé nhút nhát, nói: “Anh của em nói đúng đấy, các anh mau đi đi, Sở béo là bá vương ở trường chúng em, hôm nay nó bị mất mặt như vậy, chắc chắn sẽ trở lại trả thù các anh!”

Vừa nói, cô bé vừa đẩy Tiểu Tịnh Trần: “Mau lên mau đi đi, các anh là người tốt, bọn em không muốn nhìn thấy các anh bị nó ức hiếp“.

Tiểu Lục, Tiểu Thất: “...” Em xác định người bị ức hiếp là bọn anh sao?

Cậu bé nhút nhát đột nhiên run lên, lập tức mặt cắt không còn giọt máu nào: “Tiêu rồi, nó đến thật rồi!”

Vài người nghe thấy liền quay đầu nhìn theo ánh mắt của cậu bé, quả nhiên thằng nhóc trông như con gấu đã quay trở lại. Không chỉ có nó, bên cạnh nó còn có vài thiếu niên lớn tuổi hơn, Sở Thiên Quân khoa tay múa chân giống như đang kích động nói gì đó, nhìn dáng vẻ giận dữ ấy thì chắc chắn chẳng nói gì tốt đẹp rồi, bởi vì sắc mặt mấy thiếu niên đó cũng vô cùng không tốt.

Mắt nhìn thấy phiền phức lớn đang đến gần, Tiểu Thất không nói hai lời liền quay người chạy đi, trong tích tắc đã không thấy hình bóng đâu. Tiểu Lục không khỏi che trán, cậu em nhỏ nhất này quả nhiên là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Những người lớn trong nhà lại cứ coi nó là đứa ngoan ngoãn nhất. Đương nhiên, bây giờ vị trí người ngoan nhất đã đổi chủ rồi, chỉ là... Tiểu Lục liếc nhìn vẻ mặt rất ngây thơ của Tiểu Tịnh Trần, đột nhiên cảm thấy đau dạ dày... Đứa trẻ ngoan nhất này còn bạo lực, còn khiến người khác buồn phiền hơn cả Tiểu Thất, biết hay không!

Cô bé kia cau mày, trừng mắt nhìn về hướng Tiểu Thất biến mất, phẫn nộ nói: “Anh ấy không phải em trai của anh sao, sao lại một mình chạy mất rồi?“.

Cậu bé nhút nhát lặng lẽ kéo ống tay áo của cô bé: “Đừng nói nữa, chúng ta cũng mau đi thôi!... Các bạn cũng mau đi đi.”

Câu nói cuối cùng đương nhiên là nói với Tiểu Lục và Tiểu Tịnh Trần, cô bé không phục bĩu môi: “Muốn đi thì anh tự đi đi, em không thèm đi. Hơn nữa, anh nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ giống như sẽ bỏ đi sao?”

Cậu bé nhút nhát: “...”

Mặc dù Tiểu Lục cố gắng biểu hiện ra dáng vẻ nghiêm túc như gặp kẻ địch lớn, thế nhưng cậu lại khẽ hơi nhếch miệng, lộ ra sự hưng phấn khó mà kìm nén được. Tiểu Tịnh Trần mở to đôi mắt tròn, nhìn về nhóm thiếu niên đang nhanh chóng đến gần, mắt chẳng thèm chớp lấy một cái, cả người như thất thần!

Cậu bé nhút nhát kia cảm thấy não mình sắp không theo kịp trào lưu mất rồi, thế nhưng cậu vẫn tận tình khuyên nhủ: “Các bạn mau về đi, đây là địa bàn của Sở Thiên Quân, các bạn chọc vào nó thì sẽ bị đánh rất thê thảm“.

Tiểu Lục: “...” Câu này nếu là để anh năm nghe được thì cậu còn bị đánh thê thảm hơn đấy!

Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc nói: “Bọn họ đánh không lại tôi đâu!”

Cậu bé nhút nhát lo lắng đến mức đầu sắp nổ tung, trong đôi mắt đen láy lấp lánh ánh nước, đến cả giọng nói cũng hơi nghẹn lại: “Đây không phải là vấn đề đánh lại hay không, bọn họ người đông thế mạnh, các bạn chắc chắn sẽ bị thiệt thòi. Cho dù bọn họ đánh không lại bạn, vậy còn anh bạn thì sao? Lẽ nào bạn có thể từng giờ từng phút theo sát bọn họ ư? Ngộ nhỡ một trong số họ đi riêng lẻ lại gặp phải Sở Thiên Quân thì chắc chắn sẽ bị đánh thê thảm“.

Cho dù là cổ đại hay hiện đai, điều mà những ông tổ con trong nhà có quyền có thế không sợ nhất chính là gây chuyện thị phi, chọc phá khiêu khích; còn điều sợ nhất chính là mất mặt. Rất không may, Sở Thiên Quân vừa hay lại hội tụ cả hai điều kiện nêu trên. Vì vậy, việc nó quay lại báo thù căn bản là một chuyện hợp tình hợp lý. Hơn nữa, hôm nay là ba mươi Tết, không chỉ có mình nhà họ Bạch mới tề tựu cả đại gia đình ăn tất niên. Anh chị em nhà họ Sở cũng không ít, dù rằng chỉ là họ hàng nội ngoại, nhưng đối với thời hiện đại mỗi nhà chỉ sinh một con thì anh chị em họ nội ngoại cũng có thể coi như là anh chị em ruột!

Cậu bé nói chuyện khá gấp, Tiểu Tịnh Trần nghe chỗ hiểu chỗ không, nhưng nhìn thấy rõ ràng là cậu ta sợ hãi đến chết khiếp mà vẫn cố gắng thuyết phục bọn họ rời đi, bé cũng biết được cậu ta có ý tốt. Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, nghiêm túc nghiền ngẫm hàm ý mà đối phương muốn biểu đạt trong lời nói. Trước khi những suy nghĩ xoắn xuýt lại trong tâm trí như cuộn len bị con mèo vờn thì bé dứt khoát từ bỏ, chỉ chọn nghe những điều mình có thể nghe hiểu: “Ý của cậu là chúng ta có quá ít người?”

Đứa con trai: “...” Cái này không phải là trọng điểm có được không?

Thấy cậu ta không nói gì, Tiểu Tịnh Trần liền mặc định cho rằng cậu ta đồng ý, bé gật đầu thể hiện đã hiểu. Sau đó lấy điện thoại từ trong túi áo mèo ra gọi.

Tiểu Lục mở miệng nhắc nhở: “Tiểu Thất đã về...” gọi cứu binh rồi.

Lời còn chưa nói xong, bên kia điện thoại đã kết nối, Tiểu Tịnh Trần chỉ nói một câu.

“Có người muốn so quân số với em, anh mang người đến tìm em đi, càng nhiều càng tốt!”

Điện thoại vừa tắt, Tiểu Tịnh Trần nhìn cậu bé đang há hốc mồm, nghiêm túc nói: “Được rồi, người của tôi chắc chắn nhiều hơn người của anh ta.”

Cậu bé, cô bé và Tiểu Thất: “...” Đây có được xem là phong thái ngang ngược, vênh váo không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status