Nhật ký tiểu hoà thượng ở thành phố

Chương 34: Thú vui ác độc của cha ngốc



Bộ đồ bằng lông màu nâu nhạt bao lấy thân thể nhỏ bé của Tiểu Tịnh Trần, trên đầu trọc trơn láng đội thêm chiếc mũ nhung cùng màu, trên mũ còn gắn thêm hai cái tai hình bán nguyệt, dưới chân đi đôi giày bông dày hình chân gấu, bàn tay đeo đôi găng hình tay gấu lộ ngón, sau mông còn gắn thêm một quả cầu lông nhỏ làm đuôi. Tiểu Tịnh Trần bị người cha có thú vui ác liệt hóa trang thành gấu bông hình người, lại thêm khuôn mặt trẻ con phúng phính, cái miệng nhỏ phớt hồng cùng đôi mắt to tròn linh động, đôi mắt ướt át ngây thơ trong suốt đang chớp chớp, trong nháy mắt tiêu diệt toàn bộ động vật giống cái xung quanh.

Từ bà già chín mươi tuổi đến đứa trẻ chín tháng tuổi, khi nhìn thấy gấu bông bản người thật có thể chạy nhảy này thì đôi mắt còn sáng hơn cả mặt trời lúc mười hai giờ trưa. Bạch Hi Cảnh vốn dĩ chỉ muốn giúp con gái tìm niềm vui, lúc này lại cảm thấy mình thật anh minh sáng suốt, quả nhiên bảo bối nhà anh là dễ thương nhất. Thế là, cha ngốc ưỡn ngực ngẩng cao đầu ôm lấy con gấu bông phiên bản người thật lướt đi trước ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ của người đi đường.

Có quần áo rồi, không thể không có đồ chơi.

Con gái đa số đều thích búp bê barbie, thú bông, đồ hàng... Bạch Hi Cảnh nghĩ rằng mình nên hướng dẫn con gái từ phương diện này, thế là anh không ngần ngại dẫn Tiểu Tịnh Trần vào một cửa hàng nào đó. Từng tốp búp bê Barbie được bọc trong bìa cứng, quần áo sặc sỡ được trưng bày trên giá thu hút ánh mắt của các bé gái. Từng con thú bông đáng yêu tỏa ra ánh sáng mê người hấp dẫn biết bao cô bé qua đường. Cửa hàng này kinh doanh không tệ, ít nhất có bốn năm cô bé đang lôi kéo cha mẹ, ông bà nội đến chọn mua đồ chơi.

Cha con Bạch Hi Cảnh vừa tiến vào lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Cũng chẳng còn cách nào khác, mặc dù có không ít cha mẹ thích hóa trang cho con thành thú bông, nhưng cái đó chỉ hợp với những đứa trẻ một hai tuổi, như vậy lắc lư đi bộ mới đáng yêu. Tiểu Tịnh Trần đã năm tuổi rưỡi rồi, người cao vừa đúng một mét, đứa trẻ cao hơn một mét hóa trang thành thú bông thì đều trông rất nặng nề, kệch cỡm. Nhưng bất đắc dĩ Tiểu Tịnh Trần lại quá đáng yêu, đứa bé từ nhỏ sống ở trên núi rừng vẫn còn giữ được hoàn toàn sự thuần khiết tự nhiên vốn có, lại thêm bị ảnh hưởng bởi Phật giáo, trong ánh mắt vô thức mang theo nét bình yên phiêu đãng tựa như mùi đàn hương phảng phất như có như không. Tất nhiên, đây chỉ là tưởng tượng, thực tế thì em gái đầu trọc không những không ôn hòa mà thỉnh thoảng còn khá bạo lực.

Gấu bông phiên bản phóng đại người thật đáng yêu khiến lòng người say mê, có một cô bé không nhịn được chạy đến cầm chân gấu của Tiểu Tịnh Trần kéo kéo. Tiểu Tịnh Trần đang vùi mặt trong lòng cha ngốc đành phải cúi đầu xuống, liền nhìn thấy đôi mắt sáng như sao của cô bé, trong khoảng khắc, Tiểu Tịnh Trần cảm thấy có chút ngại ngùng. Bé nâng chân lên, thoát khỏi bàn tay của cô bé, ấp úng nói “Thí chủ, nam nữ thụ thụ bất thân!!!”

Giọng nói rụt rè của Tiểu Tịnh Trần rất nhỏ, chỉ có cha ngốc và cô bé kia nghe thấy. Nhưng mà cô bé nghe không hiểu, còn mặt của cha ngốc thì lập tức đen lại, cái gì gọi là “nam nữ thụ thụ bất thân”, trong hai đứa con rốt cuộc đứa nào là “nam” vậy???

Sắc mặt Bạch Hi Cảnh đột ngột lạnh lẽo một cách khó hiểu khiến phụ huynh của cô bé sợ hãi, bà nội còn cho rằng hành vi không lễ phép của cháu gái nhà mình đã chọc giận người cha này, liên tục kéo cháu gái về rồi xin lỗi. Bạch Hi Cảnh mặc dù bị Tiểu Tịnh Trần làm cho buồn rầu nhưng cũng sẽ không biểu lộ cho bà lão lớn tuổi thấy, anh gật đầu với vẻ không để ý, bà lão ngại ngùng chuyển qua quầy khác. Cô bé đi bên cạnh bà nội thỉnh thoảng vẫn lén nhìn trộm Tiểu Tịnh Trần.

Bạch Hi Cảnh không am hiểu việc chọn đồ chơi cho con gái nên chỉ tùy ý lấy một con gấu bông nhỏ nhìn khá thuận mắt đưa cho Tiểu Tịnh Trần: “Thích không?”

Chân tay của gấu bông đều hơi mở ra, nhìn giống như đang chờ được ôm vậy. Tiểu Tịnh Trần liếc nhìn bộ đồ trên người lại nhìn con gấu bông cùng màu, vươn tay ra cầm lấy, đầu óc chuyển động nhìn những bạn gái khác đang chọn búp bê, bé cũng mỗi tay cầm một tay con gấu kéo thật mạnh. Con gấu bông mềm mại ngay lập tức nhận được sự yêu thích của Tiểu Tịnh Trần, Tiểu Tịnh Trần không khỏi nhoẻn miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền dễ thương. Kết quả không nghĩ tới nhất thời hưng phấn quá độ, dùng lực quá mạnh, sau đó...

“Xoẹt...” Tiếng vải bông bị xé rách đột nhiên vang lên làm kinh động đến tất cả mọi người trong cửa hàng, bất kể là nhân viên phục vụ hay khách hàng đều nhất loạt quay đầu kinh ngạc nhìn về chú gấu bông dễ thương phiên bản người thật, nhìn thấy trên tay của chú gấu bông phiên bản người là con gấu bông thật bị rách từ cổ đến chân, cả con gấu bông bị xé làm hai mảnh, chỉ còn một phần vải nhỏ dưới chân vẫn còn nối chúng lại với nhau, lõi bông trắng như tuyết bị lồi ra ngoài, nhìn thấy... khá là dã man!

Tiểu Tịnh Trần hoang mang chớp mắt, nhìn trên tay mình mỗi bên một nửa con gấu, nhất thời không kịp phản ứng.

Cô bé ban nãy vừa mới kéo giày của Tiểu Tịnh Trần nhìn thấy gấu bông bị xé làm đôi thì ngây người không hiểu, sau đó miệng mếu máo, bị dọa đến nỗi “oa oa...” khóc thành tiếng. Cô bé vừa khóc, những bạn nhỏ khác cũng òa khóc theo. Đều là những cô bé được chiều chuộng, độ tuổi cũng chỉ tầm ba bốn tuổi, tận mắt nhìn thấy con gấu bông bị xé làm đôi, cảm thấy sợ hãi cũng là chuyện rất bình thường, rất bình thường, rất bình thường!

Cả cửa hàng nhất thời chìm trong tiếng khóc của trẻ con, phụ huynh đành phải nhỏ giọng dỗ dành, ánh mắt quỷ dị đều hướng đến trên người Bạch Hi Cảnh, trong đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ tên gọi là “khinh bỉ” và “ghét bỏ“. Đây rốt cuộc là bậc phụ huynh hung dữ nhường nào mới có thể nuôi dưỡng nên một cô bé dã man bạo lực như vậy?

Nhân viên trong cửa hàng không khỏi đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Tiểu Tịnh Trần mang vẻ mặt ngây thơ vô tội. Kết quả, không đợi nhân viên cửa hàng mở miệng, Bạch Hi Cảnh đã cầm lấy con gấu bông bị xé làm hai mảnh trong tay Tiểu Tịnh Trần đặt lên trên quầy, nghiêm túc nói với nhân viên: “Chất lượng búp bê của cửa hàng mấy người cũng quá kém rồi, mới chạm nhẹ một chút đã hư, nếu như dọa đến con gái của tôi thì mấy người có gánh nổi trách nhiệm này không?”

Nói xong, cha ngốc bỏ lại vài tờ tiền giấy rồi ôm lấy Tiểu Tịnh Trần vẫn còn đang ngỡ ngàng, rất tiêu sái phóng khoáng mà xoay người rời đi.

Vài nhân viên nhìn thấy chồng nhân dân tệ được đặt gọn gàng trên quầy thì lặng lẽ cào tường, không nghĩ tới tên xấu xa này lại lên tiếng vu oan giá họa trước như thế!

Trong lòng Bạch Hi Cảnh ngược lại không áy náy chút nào. Thứ nhất, rõ ràng người bị dọa bởi tiếng vải rách là con gái anh, con gái anh còn chưa khóc, những đứa trẻ khác khóc thì liên quan gì đến anh? Thứ hai, mặc dù Tiểu Tịnh Trần đã xé rách con gấu bông, nhưng tiền anh để lại đã đủ bồi thường rồi, lại nói thêm, anh còn chưa bắt nhân viên phục vụ trong cửa hàng bồi thường phí tổn thất tinh thần cho con gái anh đã xem như là một bậc phụ huynh hiểu lí lẽ rồi.

Vì vậy, để phòng ngừa Tiểu Tịnh Trần lại xem thú bông như đồng nhân (người giả) mà phanh thây, Bạch Hi Cảnh đã mua cho Tiểu Tịnh Trần một con gấu bông to như người lớn, Tiểu Tịnh Trần ôm gấu bông càng có vẻ xinh xắn đáng yêu, lắc lư đi trên đường, hấp dẫn biết bao ánh mắt nồng nàn tình mẹ.

Tối hôm đó, hai cha con tiến hành thảo luận sâu sắc về vấn đề đi ngủ.

Phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ chính đã được làm mới lại, trang trí thành màu hường phấn huyền ảo, giống như phòng công chúa trong truyện cổ tích, nhưng Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ không hiểu: “Ba à, tại sao con lại phải ngủ một mình ở đây?”

“...” Thật ra Bạch Hi Cảnh vẫn muốn ôm con gái cùng ngủ, chí ít thì như thế cũng giúp chất lượng giấc ngủ của anh tốt lên nhiều, hơn nữa còn có thể gia tăng cảm tình cha con. Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến “ngàn cân bát quái quyền” và “đoạn tử tuyệt tôn cước” (đây là hai cái tên mà Bạch Hi Cảnh đặt cho những động tác khi ngủ của Tịnh Trần đã được miêu tả ở tập một) của “con trai”, Bạch Hi Cảnh liền cảm thấy đau dạ dày. Trước kia không cảm thấy gì, nhưng bây giờ “con trai” đã đổi thành “con gái”, anh liền cảm thấy xui xẻo như trời long đất lở.

“Ba ơi, không phải ba sợ bóng tối sao? Ba thật sự có thể ngủ một mình chứ?”

Bạch Hi Cảnh: “...” Rốt cuộc cái miệng anh tiện đến mức độ nào mới có thể tìm được cái lí do tự hố mình như thế này?

“Ba à, ba quá tàn nhẫn, quá vô tình vô lý, quá làm loạn rồi!”

Bạch Hi Cảnh: “...” Tiểu Đầu Trọc dễ thương thuần khiết rốt cuộc đã bị lệch lạc thành bộ dạng gì rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status