Nhất kiếm sương hàn

Chương 163: Tổng hợp đoản văn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

190212 - Nhật kí của Tiêu vương

• Ngày này tháng nọ, bão tuyết.

Tức phụ lấy của ta một kiện áo choàng lông chồn.

• Ngày này tháng nọ, bão tuyết.

Tức phụ lại lấy của ta một kiện áo choàng lông chồn.

• Ngày này tháng nọ, bão tuyết.

Ba kiện rồi.

• Ngày này tháng nọ, bão tuyết.

Áo lông gấu cũng đã mất nốt.

...

***

190218 - Nhật kí của Vân môn chủ

• Ngày này tháng nọ, bão tuyết.

Lấy được một kiện áo lông chồn.☺️

• Ngày này tháng nọ, bão tuyết.

Lấy được thêm một kiện áo lông chồn.😁

• Ngày này tháng nọ, bão tuyết.

Tranh chữ của Vương Hi Chi. (Còn nợ😠)

• Ngày này tháng nọ, bão tuyết.

San hô đỏ cỡ bự. (Còn nợ😠)

• Ngày này tháng nọ, bão tuyết.

Mũ lông hồ ly. (Còn nợ💀)

• Ngày này tháng nọ, bão tuyết.

Nhẫn ban chỉ bằng ngọc đen, nghe nói là binh phù của Mạc Bắc quân. (Cái này không nợ, đã lấy được🤗)

***

190219 - Thi kể chuyện

Cuộc thi kể chuyện nhân dịp Tết Nguyên Tiêu.

Văn nhân Đại Lương tranh nhau vắt óc viết ra một loạt các tiểu thuyết đặc sắc, mong chờ giải thưởng.

•Quý Yến Nhiên😎: Vân nhi cũng viết một cái đi?

•Vân Ỷ Phong😔: Ngày xửa ngày xưa có một chàng trai trẻ, tóc đen như gỗ mun, môi đỏ như máu tươi, hắn rất muốn có được Huyết Linh chi. Ta kể xong rồi.

•Hoàng đế Đại Lương🤔: Hết rồi?

•Quý Yến Nhiên💔: Hoàng huynh, van ngươi đừng hỏi nữa, cho hắn hạng nhất luôn đi!

***

190305 - Học tập

Đêm trước khi tức phụ tiến cung.

Tiêu vương: Hoàng huynh, hỏi lại một lần cuối, ngày bé ta thích làm gì nhất?

Ca ca: Học tập *ăn dưa*

Tiêu vương: Vì sao mà cả năm người thầy của ta đều giận dữ bỏ đi?

Ca ca: Bởi vì ngươi yêu việc học quá mức, người bình thường căn bản không theo kịp tiến độ của ngươi *ăn dưa*

Tiêu vương: Vì sao cuối cùng thầy của ta lại là Lý tướng quân?

Ca ca: Vì chỉ có hắn mới đánh thắng được ngươi chứ sao *ăn dưa*

Tiêu vương: Hoàng huynh! Ngươi nhớ lại đi, vừa rồi luyện tập đâu phải như thế.

Ca ca: * ăn dưa ăn dưa ăn dưa*

***

190319 - Nuôi ngỗng

•Đại Sở, bách tính nuôi ngỗng làm giàu, thu nhập bình quân đầu người lên tới tám trăm kim lượng.

•Đại Lương vương gia: "Người thẳng thắn không nói lời vòng vo, ta cũng muốn nuôi ngỗng."

Hoàng huynh còn-chưa-rõ-chân-tướng: "Được, ngươi nuôi đi."

Hoàng huynh một-tháng-sau: "Ra là "ngỗng" này a *hóng hớt*"

Hoàng huynh ba-tháng-sau: "Không được, ngươi không được muốn nữa!"

Tiêu vương điện hạ ngây ngẩn nhìn ngỗng-Vân vui vẻ ngồi trên núi vàng trong quốc khố, kiên định trả lời: "Không, ta rất muốn!"

***

190322 - Học hỏi

•Vân môn chủ khiêm tốn thỉnh giáo Hoàng đế Đại Sở, nuôi Vương gia phải nuôi như thế nào.

Đáp: Cho hắn cung điện lớn nhất, mua tặng thảm lông công chất lượng tuyệt hảo nhất, để hắn dùng tổ yến súc miệng, trên đất trải đầy trân châu hoa lệ, giường cũng phải dùng bạch ngọc điêu khắc.

•Vương gia Đại Lương khiêm tốn thỉnh giáo bách tính Đại Sở, nuôi ngỗng phải nuôi như thế nào.

Đáp: Tỉ mỉ tuyển chọn giống ngỗng, dùng tay bóp chặt phần cổ—để ý hai chân có thể lập tức co lên hay không, dùng cỏ tranh dựng lều cho ngỗng, mỗi ngày cung cấp lá củ cải cùng bắp ngô còn nguyên lá bao tươi mới.

***

190323 - Tấu báo

Tóm tắt tấu báo của Tiêu vương điện hạ:

Biên quan vẫn ổn định 😎

Hoàng huynh giữ gìn thân thể 🤝

Ta hết tiền rồi 💔

Ta hết tiền rồi 💔

Ta hết tiền rồi 💔

***

190331 - Cố sự

• Cố sự tình yêu ở Đại Lương, Vương gia bá đạo và ngỗng lớn tham tiền của hắn

Lão Ngô nghe mà trầm mặc, lão Thái phi nghe xong rơi lệ.

• Làm thế nào để kiểm nghiệm huynh đệ ruột—

Vương gia: Vân nhi vừa trắng vừa đẹp vừa biết đánh nhau

Hoàng huynh: Đúng là rất giống ngỗng.

• Đêm khuya, một chiếc xe kéo lặng lẽ xuất hiện trước cổng kho bảo vật của Hoàng cung, đây rốt cục là biểu hiện của sự mất nhân tính hay vô đạo đức? Kính xem số mới nhất của

Bách tính: Không cần bóc! Bọn ta biết rồi! Đó chính là tình yêu!

• Cả Đại Lương này, ai là người xứng đáng có được Phượng Tê Ngô nhất?

Bách tính: Vân môn chủ! Bởi vì hắn đẹp! Biết đàn hay không không quan trọng! Cho hắn!

***

190531 - Chồn 1

"Chồn của ta béo thật." Vân môn chủ nhìn bức hình paparazzi chụp lén một cục tròn tròn trong vòng tay của Mộ Thành Tuyết trên tuần san giang hồ, thâm tình nói.

***

190726 - Chồn 2

Phong thư của Tiêu vương điện hạ xuyên qua thời không, được gửi đến Truy Ảnh cung.

Đại ý bao gồm:

• Tần huynh, nghe nói ngươi có con trai?

• Nghe nói con của ngươi là Phượng hoàng?

• Nghe nói con trai Phượng hoàng của ngươi không ưa chồn sương (~tuyết điêu)?

• Như vậy là không đúng.

• Đi kèm thư này là mẫu đơn gia nhập "Hiệp hội vì một giang hồ thân thiện với chồn sương", thành tâm mời mọi người cùng đến với vẻ đẹp của chồn béo.

Ghi chú: Bản hiệp hội được dẫn dắt và hậu thuẫn bởi hoàng thất Đại Lương, không thu bất kì loại phí nào. Mong sẽ nhận được hồi đáp"

***

190829 - Phí

"Hoàng huynh, đây là bảng chi tiêu trong quân của tháng này."

- roẹt roẹt kí-

"Hoàng huynh, đây là chi tiêu hàng ngày của Tiêu vương phủ."

- roẹt roẹt kí-

"Hoàng huynh, đây là phí nuôi ngỗng."

"..."💢

***

190905 - Quốc khố

Tiêu vương điện hạ: Hoàng huynh, ngươi có thấy quốc khố thiếu thiếu gì đó không?

Lý Cảnh: Không thấy.

Tiêu vương điện hạ: Vậy là tốt rồi.

Lý Cảnh:?

/// Xin hỏi đối thoại trên có khả năng diễn ra:

A. Sau khi Vân môn chủ vừa tiến cung du lịch một chuyến

B. Tiêu vương điện hạ vừa nghe tin quốc khố bị trộm đột nhập

***

190907 - Du xuân

Một buổi chiều nọ, quản gia của Tiêu vương phủ đột nhiên tổ chức một chuyến du xuân cho lão Thái phi cùng tất cả gia đinh nha hoàn trong nhà, khả năng lớn nhất là vì:

A. Quản gia muốn đi du xuân thật

B. Lão Thái phi muốn đi du xuân thật

C. Gia đinh nha hoàn muốn đi du xuân thật

D. Vân môn chủ muốn đánh đàn

***

190913 - Bánh trung thu

"Hoàng huynh đến nếm thử đi, Vân nhi vừa tự tay làm bánh ngũ nhân thịt hun khói Vân Nam đó, còn thêm cả sợi xanh hồng nữa này."💕

"Vân môn chủ làm thì ngươi phải ăn đi chứ, ăn ngay đây trước mặt trẫm, còn chưa hết thì chưa được đi." *ăn dưa*

***

191010 - Cổ tích

A/N: Viết chơi một chiếc phiên ngoại nhỏ ver cổ tích của "Nhất kiếm sương hàn" kèm chút "Đế vương công lược", không liên quan đến chính văn 💓

1.

Hoàng đế Sở quốc•Nãi Uyên nhặt được một con ngỗng hoang đi lang thang, lông trắng như tuyết, mỏ vàng như cam.

2.

Ngỗng ta kể rằng mình bị một tên y sĩ độc ác nguyền rủa. Chỉ khi nhận được nụ hôn chân ái từ một vị Vương gia bá đạo thì ma pháp mới giải trừ.

3.

Vương gia bá đạo của Sở quốc•Bạch Nguyệt từ chối yêu cầu này.

Vương gia bá đạo của Sở quốc•Điềm Điềm cũng từ chối nốt.

Ngỗng ta tiếc nuối chép miệng: "Ây dà."

4.

Hoàng đế đưa ngỗng vào quốc khố nuôi dưỡng, mỗi ngày đều điểm sắc cho nó bằng bảo thạch cùng vàng ròng sáng loáng, đến cả khi đi đánh giặc cũng phải đem theo.

Ngỗng ta uy phong lẫm liệt, bàn đến đánh nhau thì một mình chấp cả trăm.

5.

Vương gia bá đạo của các nước láng giềng nhanh chóng biết tin, Sở quốc có một con ngỗng thần kì, vừa trắng vừa đẹp lại còn biết đánh nhau.

6.

Người đến cầu hôn ngỗng ta ngày một nhiều.

Hoàng đế•Nãi Uyên lệnh cho thị vệ thiết lập hàng loạt cửa ải, từ đường đầy bụi gai cho đến đầm lầy phát ra mùi gay mũi, để khảo nghiệm chân tình của người đến cầu hôn—thì bởi vì truyện cổ tích nào chẳng viết thế.

7.

Ngỗng ta ngồi trên núi vàng cao ngất, thất vọng nói: "Bọn hắn đều không phải Vương gia bá đạo ta tìm kiếm."

Hoàng đế•Nãi Uyên hỏi: "Vậy người ngươi muốn phải thế nào?"

Ngỗng ta vỗ cánh đáp: "Cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần anh tuấn tiêu sái, thân hình cao lớn, cơ bụng tám múi, võ công cao cường, chu đáo ôn nhu, gia tài bạc tỉ, nói chuyện êm tai, không hói đỉnh đầu."

Vương gia bá đạo•Điềm Điềm đặc biệt tán thành: "Nói rất chí phải, tuyệt không thể hói."

8.

Ngỗng ta cự tuyệt rất nhiều Vương gia bá đạo, với đủ thể loại lí do.

"Ngươi đi giày đen."

"Ngươi cầm kiếm."

"Ngươi đi giày đen lại còn cầm kiếm."

...

Nhóm người tới cầu hôn lũ lượt đến lũ lượt đi.

Ngỗng ta ngày ngày ngồi trên núi vàng trong quốc khố của Sở quốc, cô đơn đánh Phượng Tê Ngô—một thanh đàn cổ phát ra âm thanh cực đại.

9.

Hoàng đế•Nãi Uyên sầu não thở dài.

10.

Ngày nọ, một vị Vương gia bá đạo khác xuất hiện.

Khuôn mặt như tượng tạc từ cẩm thạch, đôi mắt tựa ánh sao trong đêm lạnh.

11.

Ngỗng ta vẫn ưu nhã đứng đó, nhưng trống ngực đã sớm đập điên loạn.

Đám thị vệ nhắc nhở: "Hắn đi giày đen, lại còn cầm kiếm."

Ngỗng ta nói như đương nhiên: "Thế thì làm sao, chẳng lẽ ta phải từ chối một vị Vương gia bá đạo chỉ vì loại lí do vớ vẩn này?"

Đám thị vệ chỉ biết rơi vào trầm mặc.

12.

Vương gia bá đạo•Yến Nhiên không phải vượt qua chông gai, cũng chẳng cần lên rừng xuống biển, bởi vì ngỗng ta đã tự mình bay ra khỏi quốc khố, vung cánh đánh bật mọi chướng ngại, xuất hiện từ một làn khói âm u, kiêu ngạo ưỡn ngực đầu ngẩng cao đáp xuống đất.

Ngỗng ta nhắm mắt lại: "Ngươi có thể hôn ta được rồi."

13.

Vương gia bá đạo•Yến Nhiên chần chừ: "Nhưng ta đến đây không phải để cầu hôn."

14.

Đại Lương quốc•của Vương gia bá đạo lâm vào chiến loạn, hắn hi vọng ngỗng ta có thể giúp mình bình định.

"Ta nghe bảo ngươi là con ngỗng đánh nhau giỏi nhất trên thế gian."

Ngỗng ta thận trọng đáp: "Kì thực cũng không phải giỏi nhất đánh nhau a... thôi được rồi thôi được rồi."

15.

Nãi Uyên sốt sắng ra lệnh chuẩn bị hành trang cho ngỗng ta, từ xe ngựa nạm vô số bảo thạch cho đến ủng da nạm bảo thạch, áo giáp nạm bảo thạch, ngay cả kiếm cũng được nạm bảo thạch.

Thị tòng•Tứ Hỉ khó xử nói: "Bọn hắn đã rời đi từ tối qua rồi."

16.

Không có xe ngựa nạm bảo thạch, cũng chẳng có ủng da nạm bảo thạch, áo giáp nạm bảo thạch, kiếm nạm bảo thạch, ngỗng ta cứ thế đi theo Vương gia bá đạo, dũng cảm ra chiến trường.

17.

Chiến tranh vô cùng tàn khốc.

Hoàng đế•Nãi Uyên rất lo lắng cho ngỗng ta, ngày nào cũng gửi bồ câu đưa thư đến hỏi han tình hình của nó.

Mà ngỗng ta chỉ tối đến mới có thời gian trả lời. Nó ngậm bút, trôi chảy viết xuống, ta gần đây sống rất tốt.

Một quả pháo cách đó không xa nổ đánh "uỳnh".

Ngỗng ta lật đật chạy đến nơi khác, phủi tro dính trên cánh, viết tiếp, cực kì tốt.

18.

Ngày chiến tranh toàn thắng, tất cả mọi người đều mừng rỡ hoan hô.

Ngỗng ta không tham gia vào bữa tiệc vui vẻ này, một mình bỏ vào lều vải, định nhân lúc đêm tối rời đi luôn.

19.

Vương gia bá đạo•Yến Nhiên đứng trước cổng doanh trướng, lẳng lặng nhìn ngỗng ta thu dọn đồ đạc.

Hành lí của ngỗng ta cũng thực nhiều.

Có vàng bạc của Vương gia bá đạo.

Châu báu của Vương gia bá đạo.

Binh phù của Vương gia bá đạo.

Tranh chữ của Vương gia bá đạo.

Hạ nhân của Vương gia bá đạo.

Cùng luôn cả nương của Vương gia bá đạo.

20.

"Ta đi đây." Ngỗng ta kéo theo toàn bộ gia sản của Vương phủ, oanh oanh liệt liệt, thập phần chật vật.

Vương gia bá đạo ngăn nó lại: "Ngươi bỏ quên một hành lí rồi."

Ngỗng ta suy nghĩ một lát, rồi thành thật nói: "Để bao giờ ta về đến nơi, sẽ cho người đến dỡ nhà ngươi mang đi, hiện tại không vác thêm được gì rồi."

21.

Vương gia bá đạo cúi đầu, ôn nhu hôn chú ngỗng màu trắng tuyết.

"Ý ta là, hoặc mang cả ta đi cùng, hoặc ở lại đây với ta luôn đi."

22.

Ngỗng ta biến thành một chàng trai trẻ đẹp mắt.

Tóc đen như gỗ mun, môi đỏ như anh đào.

Toàn thân cao thấp thế nào cũng giống như trong các câu chuyện cổ tích khác thôi, các ngươi tự tưởng tượng tiếp đi.

Hắn kêu lên: "Ây da."

23.

Vương quốc cử hành một hôn lễ siêu siêu long trọng.

Tin tức truyền về Đại Sở xa xôi, Hoàng đế•Nãi Uyên có chút tổn thương, bởi vì ngỗng của hắn từ nay đã sở hữu quốc khố mới, tiền tài mới, niềm vui mới mất rồi.

Vương gia bá đạo•Bạch Nguyệt an ủi hắn: "Hắn đã nhận được nụ hôn chân ái của mình, chuẩn kết cục của truyện cổ tích rồi."

Sau đó, bọn hắn nhờ bồ câu gửi Phượng Tê Ngô đến làm lễ vật mừng tân hôn.

24.

Từ đây, Vương gia bá đạo•Yến Nhiên và chú ngỗng trắng tuyết của hắn hạnh phúc trọn đời bên nhau.

Giờ mà đến viện bảo tàng, các ngươi vẫn có thể bắt gặp món đồ thuộc về bọn hắn đấy.

***

191027 - Rời nhà

Giữa gió đông lạnh run người, vì sao đám người ở Tiêu vương phủ lại nháo nhào lao ra khỏi nhà?

Nhân chứng Ngỗng: Ta cũng không biết, lúc đó ta đang chơi Phượng Tê Ngô.

***

191029 - Áo lông

Ngỗng: Đông sắp đến rồi, mỗi ngày ta sẽ cố gắng bứt một ít lông, tích lại rồi làm cho ngươi một tấm áo lông!

Tiêu vương:... *không thốt nên lời vì quá cảm động*

***

191106 - Đông đến

Tiêu vương điện hạ sầu não: "Đông đến, ngày nào Vân nhi cũng xuống bếp nấu cơm nấu canh, khuyên can không nổi."

Đoạn Bạch Nguyệt: "Thôi thôi biết rồi, biết nhà ngươi có người nấu cơm cho rồi."

Đoạn Bạch Nguyệt: "Ta phải hồi cung thử chăn lông khổng tước mới về đây, tổ yến để súc miệng cũng đun xong rồi. Cáo từ."

Quý Yến Nhiên: "Không hiểu mô tê gì mà cũng muốn so đo là sao??!"

***

vtrans by xiandzg

(c. 㺴)

❤️
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status