Người thừa kế hào môn

Chương 2910: Khẩu khí không nhỏ.



Cảm nhận được vẻ cực kỳ bất mãn của đám người này, Trần Bình cười trừ.

Ngôn ngữ công kích của đám người này căn bản không có tác dụng gì với Trần Bình cả, thậm chí Trần Bình chỉ cảm thấy bọn họ đang quá ồn ào.

Lúc này người thần bí đang định ám toán Trần Bình kia thì đang trốn ở trong một góc, âm thầm quan sát Trần Bình.

Dường như hắn ta có thù hận lâu năm với Trần Bình vậy, trong mắt hắn ta tràn ngập sát ý.

"Nếu không phải có được tấm áo choàng lợi hại này, có lẽ thân phận của mình cũng đã bị Trần Bình phát hiện ra rồi, thực lực của tên này đúng là không thể khinh thường được."

Người thần bí không nhịn được mà về về góc áo của mình, bộ quần áo này là hắn ta giành được do cơ duyên trùng hợp, có thể che chắn rất nhiều sự dò xét của cường giả.

Vốn lúc trước hắn ta còn ôm thái độ thử một lần, muốn lắc lư một cái ở trước mặt Trần Bình, nhưng hắn ta phát hiện mình đã đến đây một đoạn thời gian dài như vậy rồi, thế mà Trần Bình lại không hề có một chút phản ứng nào, rất rõ ràng đối phương căn bản không nhận ra hắn ta.

Bộ áo khoác này tuyệt đối là một thần khí.

"Cậu cho rằng tới được đại lục này là có tác dụng rồi sao? Chẳng lẽ đại lục Cổ Chước không chứa chấp nổi tồn đại phật như cậu sao?"

Nếu Trần Bình mà nhìn thấy khuôn mặt xấu xí này của đối phương, anh nhất định sẽ nhận ra được thân phận của người đàn ông này.

Người này chính là Lưu Trí Hoa. Nhưng không ai ngờ Lưu Trí Hoa cũng đi theo đến nơi này. Thật ra sau khi Trần Bình mở cổng ra, Lưu Trí Hoa đúng lúc trực tiếp bị hút tới địa phương thần bí này.

Lưu Trí Hoa có nằm mơ cũng không nghĩ đến mình cũng có thể đi vào một mảnh đại lục tâm tâm niệm. niệm này, lúc này tâm tình của hắn ta cực kỳ tuyệt vời.

Vốn hắn ta muốn nhân cơ hội này mà phát triển thật tốt, nhưng không nghĩ đến ở bên trong mảnh đại lục này thế mà lại nhìn thấy bóng dáng của Trần Bình.

Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, sự xuất hiện của Trần Bình làm cho Lưu Trí Hoa hết sức phẫn nộ một lần nữa.

Hắn ta thề rằng hắn ta nhất định sẽ tạo ra một mảnh thiên địa ở nơi này, thậm chí hắn ta còn muốn để cho Trần Bình biết sự lợi hại của hắn ta.

"Đợi tôi liên hợp với tất cả đảm tông môn này lại, rồi lại cùng đến lăng mộ cổ kia tìm kiếm một trận, đến lúc đó chắc chắn có thể xử lý được tên nhóc Trần Bình cậu."

Nghĩ đến đây hắn ta tràn đầy tin tưởng.

Lúc vừa mới tới nơi đây, hắn ta đúng lúc rơi xuống bên trong lăng mộ, khi hắn ta tỉnh lại, vừa vặn trong tay đã túm lấy bộ áo khoác này rồi.

Lúc này hắn ta cũng biết mình đối mặt với địa phương xa lạ như vậy căn bản là không làm gì được, hắn ta chỉ có thể nắm chặt thời gian mà chạy thoát thôi.

Sau khi hắn ta chạy thoát thì mới phát hiện hóa ra bộ áo choàng này vậy mà lại lợi hại như thế.

Thậm chí nó còn có thể che chắn được rất nhiều sự dò xét của đại nhân, chính bởi vì dựa vào bộ áo choàng này mà hắn ta đã thành công tránh thoát được sự thăm dò của không ít người.

Không nghĩ tới lúc này thế mà lại có thể tránh được đôi mắt của Trần Bình, đây quả thực chính là quá mức khoa trương.

"Mình nhất định phải đến địa phương thần bí kia một lần nữa để tìm kiếm một trận".

Lúc này hắn ta đã thành công lợi dụng phương pháp cố ý lừa bịp của mình để hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, đám người của mấy tông môn này người nào cũng đều cảm thấy cực kỳ hứng thú với Lưu Trí Ноа.

Nếu đối phương có thể ẩn nấp thân hình hoàn mỹ như thế, vậy thì cũng đủ để chứng minh rằng hắn ta tuyệt đối sẽ không quá kém cỏi.

Hơn nữa chắc chắn thực lực của hắn ta cũng cực kỳ cường đại mới đúng.

Tuy không phải mỗi người đều cảm thấy có thù địch với Trần Bình, nhưng trong lòng của bọn họ đúng là vẫn còn có chút kiêng kị đối với cái tên Trần Bình kia.

"Thực lực của người này còn lợi hại hơn nhiều so với trong tưởng tượng các người, nếu các người không giải quyết được anh ta, có lẽ kế tiếp sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức."

"Anh nhìn xem cái được gọi là Diệt Thiên Tông của anh ta đã trở thành một nguy hiểm lớn rồi, nếu để cho đám đệ tử này của anh ta tiếp tục phát triển nữa, chẳng phải là lúc nào cũng có thể lật đổ chúng ta sao?" Lưu Trí Hoa chậm rãi nói.

Dựa vào cái lưỡi không tới ba tấc của hắn ta, hắn ta đã thành công lừa được hết tất cả mọi người.

Lúc này Trần Bình không biết tất cả những thứ này đã triển khai xung quanh mình rồi.

Anh chỉ biết là đám đệ tử kia của anh đã thành công giành lấy được danh hiệu đệ nhất.

Phần thưởng cho trận đấu lớn này cũng không nhiều, chỉ có một ngọn núi Phong Minh thôi.

Ngay cả bên chủ sự cũng không nghĩ đến, vậy mà tông môn này không hiểu thế nào lại giành được thắng lợi.

"Hay cho một Diệt Thiên tông, xem ra khẩu khí của các người cũng không nhỏ đâu. Nếu các người đã sở hữu thực lực cường đại như vậy rồi, vậy thì ngọn núi Phong Minh này sẽ thuộc về các người vĩnh viễn."

"Hy vọng các người có thể giữ được ngọn núi này, đừng để bị người khác cướp đi mấy."

Lão giả dẫn đầu bên phía chủ sự có chút đăm chiêu lên tiếng nói.

Ông ta thề là mình chưa từng nhìn thấy Trần Bình nữa.

Căn cứ vào sự dao động của thực lực trên người đối phương, ông ta cũng có thể phán đoán ra được là người của chính đạo.

Đối với tông môn yên lặng mà phát triển lên này, ông ta chỉ cảm thấy vô cùng khủng bố. Giờ phút này, Bồ Phong Hoa lại cung kính đứng trước mặt Đàm Lãng Phong nghe đối phương chỉ dạy. "Nếu như có cơ hội, cô đi bái cậu ta làm thầy đi, học hết toàn bộ mấy thứ trên tay cậu ta."

"Quả thật đám đệ tử dưới tay cậu ta này không thể khinh thường được, thậm chí tôi còn có thể phán đoán ra được công pháp mà người tu hành cho đệ tử cũng tuyệt đối không kém. Nếu có thể đưa cho người của Luyện Đan tông chúng ta sử dụng, cho dù chỉ có một bộ phận đệ tử như vậy thôi thì cũng có thể phát huy ra hiệu quả rất lớn"

Trên mặt Đàm Lãng Phong mang theo vẻ hưng phấn, vừa nghĩ đến tiếp theo có thể chiếm hết toàn bộ những thứ của Trần Bình về làm của riêng, ông ta đã hận không thể cất giọng ca vàng một trận.

"Cái gì? Thế mà ông lại muốn tôi đi bái tên kia làm thầy, vậy chẳng phải là cung cấp với.”

Trên mặt Bồ Phong Hoa lộ ra một tia kinh ngạc, tuy Bồ Phong Hoa cũng không hề kháng cự làm như vậy, nhưng tốt xấu gì thì đối phương cũng là tông chủ của mình, có nói thế nào thì Bồ Phong Hoa cũng phải giả bộ một hồi chứ.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bồ Phong Hoa, Đàm Lãng Phong gật đầu.

"Đúng vậy, cô phải đi bái cậu ta làm thầy. Nghe nói cậu ta đã cung cấp cho đệ tử các loại tài nguyên cực kỳ phong phú, hơn nữa còn đối xử với đệ tử rất tốt, thậm chí ngay cả chúng ta cũng không so được với tiêu chuẩn luyện đan của đám đệ tử này của bọn họ."

Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng đây cũng là sự thật.

Quả thật trong lòng Đàm Lãng Phong cực kỳ không thoải mái, nhưng cuối cùng ông ta vẫn chỉ có thể thỏa hiệp.

Trong lòng của Bồ Phong Hoa cũng đập bịch bịch, tuy cô ta tới chậm một chút, nhưng chung quy thì cũng đã xem trận đấu này hơn phân nửa rồi.

Đám đệ tử mặc đồng phục kia, biểu hiện của mỗi người đều cực kỳ kinh diễm, thậm chí có một loại cảm giác có thể một mình đứng ra gánh vác vậy.

Nếu đặt ở trong tông môn loại nhỏ khác có thể sẽ giành nhau để mời đám đệ tử này về làm trưởng lão rồi.

Mà tông môn lớn như bọn họ, tất nhiên là phải để ý tới mặt mũi một chút, tuy rất muốn thu nhận hết toàn bộ đám đệ tử này vào trong túi, nhưng bọn họ vẫn không làm được loại truyện cưỡng ép đệ tử này.

"Nhớ sứ mệnh và nhiệm vụ của cô đó. Cô đã có cơ hội tiếp xúc với Trần Bình rồi, vậy thì dùng hết tất cả thủ đoạn của cô đi, tốt nhất là khiến cho Trần Bình hàng đêm đều lưu luyến nơi khuê phòng của cô ấy."

"Chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể hủy diệt được cậu ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 1271 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status