Ngục thánh

Quyển 7 - Chương 13: Sống



Sự thật giống liều thuốc đắng, bệnh nhân sợ uống mà người phát thuốc cũng ngại đưa.

Gần đây, Kh’srak thông cảm cho bác sĩ loài người. Lần đầu tiên anh được nghe những chuyện con người tìm đến bác sĩ, cầu xin cứu giúp và đáp trả họ bằng lời mắng chửi thậm tệ. Ngay cả lũ thú vật ở đất thánh cũng không vô ơn như vậy. Bởi thế mà anh lo lắng. Anh cũng có bệnh nhân, có cả một liều thuốc đắng cho cô ta. Nhưng đưa thuốc hay không thì anh đã và đang phân vân mấy ngày trời. Anh lo ngại sự thật trong tay mình chỉ có một nửa hoặc hoàn toàn là nhầm lẫn.

“Tôi không nói dối anh, Khọt Khẹt.” – Hỏa Nghi vừa trả lời Kh’srak vừa ho sù sụ, trải nghiệm bị người khác lục lọi ký ức làm gã buồn nôn – “Tất cả đều là thật. Đệ Thập chết bởi con trai mình. Lục Thiên đã vạch ra một kế hoạch tinh vi và chút nữa lừa được tôi, kéo tôi vào nỗi đau mất cha mùi mẫn của hắn. May mắn thay, tôi khám phá ra đó là một nỗi đau bốc mùi. Xin lỗi ngài Đệ Thập, nhưng nó bốc mùi lắm!” – Hỏa Nghi làm dấu cầu nguyện – “Quyền thuộc về anh, nói với công chúa hay không do anh quyết định. Nhưng mà Khọt Khẹt này, loài người chúng tôi thích chào đón lũ thiên thần dối trá và ghét sứ giả sự thật. Tôi biết điều đó nên đến giờ vẫn khóa mõm như chó đeo rọ trước công chúa. Anh sẽ hiểu tại sao, Khọt Khẹt.”

Chẳng mất quá nhiều thời gian để Kh’srak hiểu lý do. Người Thanh Thủy sống trên sự thật, loài người không như vậy. Ở đây họ không như vậy. Trong một thoáng rất nhỏ của thời gian, Kh’srak nghi ngờ món quà nhìn thấy quá khứ mà Vạn Thế ban cho tộc Thanh Thủy, rồi anh lại tự kiểm điểm mình vì dám nghĩ xấu về cây mẹ. Giờ này Kh’srak vô cùng phân vân. Thế giới loài người làm anh khó xử.

Để khẳng định chắc chắn, Kh’srak quay lại Đả Thải thành. Anh gây cả mớ rắc rối khi xồng xộc chạy vào những hiện trường vụ án liên quan tới ông bà Quý Mẫn, gây gổ và bị đưa về Sở Tổng Khu sau khi đấm gục quá nửa đội cảnh binh. May cho Kh’srak là Hạch Ma vẫn nhớ mặt anh. Tay thám tử da màu đầu xoăn không coi anh như sinh vật lạ, ngược lại rất hồ hởi:

- Anh bạn kỳ quặc lại tới đây hả?! Vẫn mải điều tra vụ án đó sao? Anh bạn năng nổ hơn lũ ăn hại đái khai chỗ này! Sao, tìm được gì chưa?

Gã thám tử đầu xoăn vừa nói vừa mở còng cho Kh’srak, sau đưa anh chàng Thanh Thủy rời nhà đá. Tại Sở Tổng Khu, Hạch Ma không phải nhân vật tầm cỡ nhưng cũng chẳng nhân vật tầm cỡ nào trong Sở động tới y, bởi lẽ y được việc và chỉ kẻ điên mới sinh sự với Thập Kiếm.

Nhờ tay thám tử giúp đỡ, Kh’srak được phép trở lại hiện trường cũ rồi lần tìm những vọng âm quá khứ. Khác lần trước, anh chàng Thanh Thủy hết sức thận trọng, không vội vàng. Anh dỏng đôi tai dài như loài chó rừng lắng nghe, dõi cái nhìn bén nhọn như mắt chim ưng vào từng hình ảnh, cái mũi thính nhạy tựa vòi voi hít hửi từng mùi vị. Kh’srak vận dụng toàn bộ sức mạnh tộc Thanh Thủy, không bỏ sót một vọng âm dù là nhỏ nhất. Bấy giờ Hạch Ma mới biết anh là người Thanh Thủy. Nhưng gã cũng bối rối khi thấy anh lăn lê bò toài như thú rừng từ hiện trường này sang hiện trường khác. Mãi khi Kh’srak đứng dậy và hành động theo kiểu cách loài người, gã thám tử mới thở phào:

- Anh bạn làm tôi vãi ra quần đấy! Đó là phép thuật? Bí kỹ? Khi nào dạy tôi nhé! Mà anh bạn có đôi tai dài thiệt hả? Nó vẫy được không? Tôi coi được chứ?

Kh’srak nhăn trán tỏ ý khó chịu. Hạch Ma giơ tay, cười:

- Xin lỗi, xin lỗi! Sao rồi, anh bạn có thông tin gì?

Kh’srak im lặng. Anh đang ở căn hộ nơi bà Quý Mẫn chết, trong đầu vẫn nhớ như in cảnh tượng xác chết người đàn bà bật dậy với mớ dây leo lùa xùa từ miệng. Đêm ấy, Kh’srak phát hiện dấu tích của một người ra vào căn hộ trước khi anh đến[1]. Giờ đây thứ vọng âm quá khứ đó đã mơ hồ và nhạt nhòa như giọt màu tan vào nước, nhưng ít nhất nó chưa tan hẳn. Kh’srak ngồi lên ghế, đặt mình trong tư thế của bà Quý Mẫn, sau nhắm nghiền mắt. Anh nghe được tiếng khóc xen lẫn cầu xin, nghe được lời dụ dỗ kèm theo đe dọa từ kẻ lạ mặt, thấy người đàn bà khốn khổ không thể làm gì khác ngoài việc uống tách trà có bột nghiền hạt mầm màu xanh. Chỉ sau ít phút, thứ bột xanh mọc dây leo trong cơ thể bà Quý Mẫn, siết chặt thanh quản và nội tạng. Bị bóp nghẹt, co giật, nôn mửa, xuất huyết nội – bà Quý Mẫn chết theo cách đau đớn nhất.

- Đã có người ở đây dọa dẫm, ép bà Quý Mẫn tự tử. Một người đàn ông... trẻ tuổi... một chiến binh. – Kh’srak nói, mắt vẫn nhắm nghiền – Hắn đe nẹt bà Quý Mẫn bằng cái nhìn đáng sợ, một cái nhìn dễ bóp nát trái tim những phụ nữ yếu đuối mỏng manh. Có thể là hắn điều khiển bà ấy. Một vụ giết người không dấu vết.

Hạch Ma khoanh tay gật gù tán thưởng anh chàng Thanh Thủy:

- Anh bạn được việc hơn lũ Sở Tổng Khu ngu si đần! Bọn họ khăng khăng với tôi rằng bà Quý Mẫn tự sát vì quá đau buồn trước cái chết của chồng và vì không còn chỗ dựa tài chính. Toàn một lũ đầu tôm! Chẳng lý do gì mà một người đàn bà thừa kế khối tài sản lớn, đầy đủ tiền bảo hiểm, đầy đủ quyền lợi đãi ngộ lại tự vẫn.

Kh’srak rời khỏi trạng thái nhập tâm dòng quá khứ. Anh day hai bên thái dương, hỏi:

- Các anh có công nghệ. Máy quay, máy ghi âm gì gì đó ở khắp nơi, đúng không? Ý tôi là...

- Tôi hiểu ý của anh. – Gã thám tử cười khì khì – Nhưng Khu 15 không sẵn mấy thứ đó. Chung cư để sinh hoạt còn chưa nên hồn, đào đâu ra máy quay? Ít tiền thì không sủa được, anh bạn à! Tôi đã kiểm tra kĩ chỗ này, không phát hiện dấu hiệu nào khả nghi, trừ một thứ.

Nói rồi gã mở máy chiếu ba chiều, nhấp vào thư mục hồ sơ vụ án. Hàng loạt ảnh chụp căn hộ hiện ra kéo theo những tài liệu ghi chú. Hạch Ma chỉ vào một tấm ảnh chụp các dấu giày xuất hiện trước cửa căn hộ, sau giải thích:

- Vài người đã tới đây, tôi kiểm tra từng dấu giày. Nhân viên giao đồ ăn, nhân viên chào bán sản phẩm, chủ chung cư... những người bình thường mà ai cũng gặp. Nhưng có một thứ khá kỳ lạ, đoán xem là của ai nào?

Trước mắt Kh’srak là một dấu giày nhiều đường vân được thiết kế nhằm gia tăng độ bám địa hình. Hồi nhóm công chúa cập bến đất thánh Hỗn Nguyên, anh từng thấy dấu giày này.

- Giày quân đội? – Kh’srak hỏi.

- Ngay chóc! – Hạch Ma nháy mắt chỉ vào Kh’srak như một lời tán thưởng – Là giày quân đội nhưng không phải loại thường mà dùng ở chiến trường khắc nghiệt. Khi còn lang thang ở lục địa Kim Ngân, tôi từng đụng độ lính Phi Thiên quốc, họ mang giày kiểu này.

Kh’srak nhìn tấm ảnh một lúc rồi chạy ra cửa căn hộ, nhóng mắt xuống bậc thềm. Những dấu giày chồng chéo, những mùi vị và ý thức đè lấp lẫn nhau, lẫn lộn như hàng tá màu sắc bị hòa tan vào nước. Các vọng âm quá khứ đã tan biến gần hết. May thay, Kh’srak chưa tới nỗi hoa mắt. Giữa đống vọng âm quá khứ, anh nhìn thấy một dòng ý thức sát nhân nhằm vào bà Quý Mẫn, xuất phát từ dấu giày quân đội. Thứ sát ý đó không phải ham muốn nên chẳng có động cơ báo thù, không nổi lên bất chợt nên cũng chẳng dữ dội. Bởi thế mà nó mờ nhạt, thiếu rõ ràng và dễ bị bỏ qua nếu Kh’srak không tinh ý. Và bởi sự mờ nhạt ấy mà Kh’srak không thể hình dung nhân dạng của tên sát nhân. Kẻ đó giết bà Quý Mẫn tựa thể đang làm một việc mang tính chất thường nhật, không đắn đo, không cắn rứt. Với kẻ đó, loại bỏ người đàn bà đáng thương là cần thiết.

Kh’srak biết một người từng phục vụ quân ngũ ở chiến trường Kim Ngân. Y nổi tiếng từ đó rồi trở thành thống lĩnh Quân Doanh Bờ Tây, sau cùng là ứng cử viên Bạch Dương Đệ Thập Nhất.

- Sao? Anh bạn tìm được gì không? – Hạch Ma hỏi – Sở muốn đóng vụ này nhưng tôi thì không. Thủ phạm còn ở ngoài đó, tôi không bỏ qua được.

Kh’srak im lặng. Kết quả vẫn như cũ. Anh nỗ lực bao nhiêu, các bằng chứng xuất hiện nhiều bấy nhiêu như những bức tường vững chắc gia cố xung quanh tòa pháo đài sự thật vốn đã hiển hiện. Lục Thiên đã giết cha mình thông qua ông đầu bếp Quý Mẫn đáng thương, và dường như y giết nốt bà Quý Mẫn để bịt hết đầu mối. Kh’srak có thể thấy vọng âm quá khứ nhưng chúng không thể trở thành bằng chứng quy tội cho Lục Thiên, luật pháp loài người không chấp nhận chúng. Ngay cả công chúa Lục Châu cũng chưa chắc tin vào chúng dù nàng biết rõ khả năng của tộc Thanh Thủy. Nói hay không nói? – Kh’srak thật sự khó xử.

- Tôi chưa thấy gì. – Kh’srak trả lời Hạch Ma – Có lẽ tôi cần thêm nhiều thời gian hơn.

- Ra vậy. – Hạch Ma thở dài – Nếu kẻ giết bà Quý Mẫn sử dụng bí kỹ hay phép thuật thì không thể điều tra theo cách bình thường. Nhưng giờ tôi không theo vụ này được, anh bạn, tôi có công việc. Một con nhỏ thánh sứ quái thai chỏng lỏn gọi đến và tôi không thể từ chối. Tôi sẽ rời khỏi đây một thời gian. Cơ mà anh bạn có thể đến hiện trường vụ án bất cứ lúc nào, tôi sẽ gửi tài liệu và giấy giới thiệu. Nếu thằng nào ở Sở Tổng Khu ngăn cản anh bạn thì cứ nhắc tôi một tiếng, tôi sẽ đập lòi trĩ thằng đó. Hy vọng khi tôi xong việc, anh bạn cũng tìm được kẻ gây chuyện.

- Cảm ơn. Tôi sẽ nói nếu cần thiết.

Kh’srak định rời đi thì Hạch Ma nghiêng người chặn lối. Gã đầu xoăn nhướn mắt:

- Tôi quản lý an ninh Đả Thải thành, tôi cần biết thằng chó chết nào giết hại ông bà Quý Mẫn. Đây không phải việc chơi. Anh là hộ vệ thánh sứ của công chúa Lục Châu, nhưng đây là Đả Thải thành, không phải đất thánh Hỗn Nguyên, anh hiểu chứ? Nếu anh điều tra được hung thủ, anh phải nói với tôi.

Anh chàng Thanh Thủy chờ đợi tay thám tử nói câu “Thỏa thuận?”. Nhưng gã không nói. Đó là mệnh lệnh và Kh’srak hoặc tuân theo, hoặc đấm nhau một trận đã đời để chứng minh ai mới có quyền ra lệnh. Sau quá nhiều rắc rối với cảnh binh thành phố này, Kh’srak không muốn sinh sự thêm, vả lại anh không dám tự tin mình mạnh hơn Thập Kiếm.

- Hy vọng tôi tìm được, lúc ấy tôi sẽ trả lời. – Kh’srak nói.

Tay thám tử soi anh chàng Thanh Thủy từ đầu đến chân, sau dựng thẳng lưng chừa lối đi, cặp môi dày cười thân thiện. Kh’srak liền đi thẳng và không ngoái lại. Thế giới loài người chưa bao giờ làm anh hết ngạc nhiên. Đại đa phần con người ghét sự thật nhưng cũng tồn tại lắm kẻ khao khát sự thật điên cuồng, Hạch Ma là một gã như thế. Kh’srak dự cảm chuỗi ngày rắc rối sắp sửa táp vào anh với bộ hàm chó dữ, còn lâu mới chịu nhả. Anh không sợ nhưng mệt mỏi. Thế giới loài người làm anh mệt mỏi.

Trong hoài nghi, Kh’srak độc bộ trên những con phố với đôi chân vô phương hướng. Tháng 5, mặt đường Đả Thải thành sủi sùi bong bóng vì cơn mưa a-xít vẫn lây phây khắp bầu trời. Dưới vũng nước, từng dãy nhà bê tông méo mó với bóng đèn đường vàng vọt, các con hẻm cũ kĩ tróc sơn tường loang lổ ánh đèn biển hiệu, trộn lẫn nhau, hắt gam màu lạnh lên những thứ mà chúng phản chiếu. Thành phố như mờ đi, nhạt dáng nhòa hình rồi thêm một lần nữa trầm mình vào hằng sa vũng nước dưới chân nó. Cái lạnh vô hình lẫn hữu hình cứ thế thêm dày, thêm chồng chất, thêm cao. Dưới cơn mưa, Đả Thải thành sống lầm lũi, nén hơi lâu thật lâu sau chậm rãi thở ra cái thở dài bất tận hòa cùng gam màu lạnh. Từ mọi ngóc ngách thành phố, con người có thể cảm nhận thứ âm trầm chùng thấp đó. Họ tự nhiên rảo bước như không muốn trở nên đồng thể đồng dáng với thành phố, như trốn chạy khỏi sự thật rằng dù có về nhà thì Đả Thải thành vẫn ở xung quanh họ, hay dù đi xa đến đâu chăng nữa thì nó vẫn bao trùm họ. Máu của họ là máu Đả Thải thành, hơi thở của họ cũng chính là tiếng thở dài chậm chạp của nó.

Nỗi bối rối đưa Kh’srak đi khắp Đả Thải thành, chính anh cũng chẳng biết mình hướng về đâu. Mặt đất dưới chân anh loang màu lạnh, ẩm ướt, tựa bức tranh màu nước vẽ bởi một tay họa sĩ quanh năm u uẩn trong góc phòng. Tới lúc cơn mưa không còn và đường đi đã hết, Kh’srak mới nhận ra mình đang đứng trước một căn hộ. Có chút ngập ngừng nhưng rồi Kh’srak bấm chuông. Cánh cửa hé ra, cô nàng Răng Thật thò đầu nhìn anh, cười:

- Tai dài?! Tôi cứ tưởng anh đi đâu chứ?!

Cô gái mở cửa mời Kh’srak vào nhà rồi mở máy sấy thổi khô cho anh. Nước mưa a-xít lạnh lẽo chua loét tan dần nhường chỗ cho sự ấm cúng lẫn hương vị thức ăn. Anh chàng Thanh Thủy ngó vào bếp, thấy món mực chiên đang sôi sùng sục trong chảo thì tỉnh cả người, hai mắt sáng rực như đèn pha. Vừa khéo là trong tủ lạnh còn vài lốc bia mới nguyên làm đôi mắt Kh’srak không khỏi hấp háy, anh yêu thứ chất lỏng tuyệt vời này của loài người.

Lát sau Răng Thật và Kh’srak ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi mực chiên cùng bia lạnh. Giả sử có cuộc bình chọn cửa sổ đẹp nhất Đả Thải thành, Kh’srak tin rằng cái cửa trước mặt anh sẽ giành thứ hạng cao. Nó vừa đủ cho một đôi mắt có thể bao quát một phần ba thành phố đang im lìm dưới cơn mưa a-xít, thấy đường ray đệm từ trường nhấp nháy đèn bên trên khu dân cư và chốc chốc lại có tàu điện từ các tổ hợp nhà cao tầng đằng xa lao tới, rẽ ngang, đưa người ta về nhà sau ngày dài công việc. Ngồi ở đây, Kh’srak có thể thấy những luồng sáng từ đèn cao áp trong khắp thành phố đang rọi lên trời, in dấu tròn vàng trắng lên tầng mây sậm sụi dẫn đường cho phi thuyền – thứ mà anh chẳng thể nhìn ra nếu bước dưới phố. Đả Thải thành mưa nhiều nên con người ít ngẩng mặt. Hiếm ai nhận ra thành phố này sáng hơn cả Phi Thiên thành, không rực rỡ nhưng đủ soi sáng chính nó và tránh bị màn đêm đồng hóa. Đả Thải thành chẳng đẹp nhưng nếu nhìn kĩ thì nó chẳng hề tệ. Kh’srak khẳng định.

Hoặc bởi vì bia và mực chiên nên Kh’srak có cái nhìn tích cực, đồ ăn làm người ta phấn chấn. Hoặc bởi anh có thể thoải mái ăn uống bên cạnh Răng Thật mà khỏi sợ bị soi mói hình thể. Như một ngoại lệ giữa loài người, cô gái chẳng quan tâm tai của anh dài tới đâu hay cử động thế nào. Ăn, uống, ngắm nhìn thành phố dưới cơn mưa mới là điều Răng Thật đang chú tâm. Thi thoảng cô gái cho Kh’srak thấy vài chuyện dị thường chỉ có ở Đả Thải thành như công xưởng biến thành cỗ xe thiết giáp khổng lồ rồi di chuyển một cách nặng nề:

- Đằng kia, hướng 10 giờ! Thấy chưa? Đó! “Bé Bò” đấy, chúng tôi gọi nó như thế. Nó là công xưởng sản xuất vũ khí lớn nhất thành phố, lớn nhất cả Bờ Tây luôn! Thời nội chiến, nó là cỗ máy vô địch của Bờ Tây, không vũ khí nào hạ nổi nó cho tới khi Bạch Dương Đệ Nhất xuất hiện. Giờ nó không còn giết chóc nữa, chỉ sản xuất thôi. Mỗi ngày trong tháng, Bé Bò sẽ rời thành phố, xả thải ra nơi khác hoặc tự khai thác mỏ lấy nguyên liệu. Gần nửa dân Đả Thải thành từng làm ở đó.

Nhìn cỗ máy như con bò khổng lồ lặc lè tiến vào màn đêm, Kh’srak ước chừng nó to hơn phi thuyền Thần Sấm. Nhưng Kh’srak không hứng thú với Bé Bò, tâm trí anh giờ bị bia choán đầy và lâng lâng như đang đứng trên một mỏm đá cheo leo. Răng Thật cũng nhận ra anh không chú tâm lời của cô, bèn hỏi:

- Nhớ nhà hả?

- Không. Người Thanh Thủy không có khái niệm “nhà”. – Kh’srak trả lời – Với chúng tôi, Vạn Thế hiện diện ở đâu thì nơi đó là nhà. Ngay cả ngôi làng bây giờ cũng chỉ là một trong số những nơi mà chúng tôi từng định cư.

- Tâm sự riêng?

- Phải. – Kh’srak gật đầu – Tôi cảm thấy không ổn.

- Nói ra được không?

Kh’srak tu hết lon bia này rồi bật nắp lon khác. Bọt bia trắng sủi lên, anh nhìn vào đó, tìm kiếm ngôn từ thích hợp rồi đáp:

- Tôi cần phải nói sự thật với một người. Vạn Thế ban cho chúng tôi khả năng thấy vọng âm quá khứ là để nhìn ra sự thật, thông báo nó cho người cần thiết. Nhưng sự thật mà tôi thấy rất tệ. Nó rất tệ! Nó sẽ làm mọi thứ rối tung. Nhưng nếu không nói, tôi sẽ không làm tròn bổn phận của tộc Thanh Thủy. Chúng tôi tồn tại vì sự thật.

- Tộc Thanh Thủy có người xấu không?

- Tôi không hiểu ý cô?!

- Câu hỏi thôi. – Răng Thật cười – Tộc Thanh Thủy có người xấu không? Ý tôi là một gã tồi nào đó không giống anh hay tộc Thanh Thủy.

- Đã từng, khi thế giới còn những vũ khí vượt quá sự hiểu biết. Ngày đó có Mắt Trắng khiến tất cả rơi vào ảo giác chỉ bằng một cái nhìn, có Cánh Tay Quan Tòa cướp đoạt sự sống một người bằng cách rút linh hồn người đó ra khỏi cơ thể, có Cân Đảo Mệnh giúp hồi sinh những thứ đã chết... Chúng thu hút loài người và cả tộc Thanh Thủy. Chúng tôi đã từng có những kẻ tội lỗi nhưng bị lãng quên, không còn nhớ tên nữa. Nhưng tại sao cô hỏi thế?

- Vậy là tộc Thanh Thủy không hoàn hảo. – Răng Thật cười – Tôi không có ý xấu, ý tôi là con người tộc Thanh Thủy cũng có vấn đề riêng. Ở làng, anh có thể làm tròn bổn phận nhưng ở đây, anh có thể phá lệ. Nghĩ thoáng chút đi, tai dài, hãy dành bổn phận cho điều xứng đáng chứ không phải điều mà anh khó chịu. Không nói, thế là xong! Đơn giản!

Kh’srak tu bia, hỏi:

- Tại sao cô nghĩ thế giới loài người không xứng đáng cho tôi làm tròn bổn phận?

Răng Thật hất hàm ra cửa sổ:

- Nhìn thành phố này xem, chắc anh biết Đả Thải thành là nơi thế nào. Nó chỉ toàn tàn dư chiến tranh, một nhà vệ sinh xử lý chất thải cho Phi Thiên quốc. Nhà vệ sinh được trang trí đẹp thì vẫn là nhà vệ sinh, ít nhất nó vẫn chưa trở thành hố xí như Chợ Rác. Người Đả Thải thành không muốn ở đây, nếu có điều kiện, họ sẵn sàng chuyển đi nơi khác. Thế giới Tâm Mộng là thế, bao nhiêu nơi đẹp là bấy nhiêu nơi xấu, bao nhiêu Phi Thiên thành tráng lệ và bấy nhiêu nhà vệ sinh Đả Thải thành. Chúng tôi sẽ luôn như thế, không phải đất thánh nơi mà tộc Thanh Thủy lẫn thú rừng tôn trọng lẫn nhau và cùng tồn tại trong vòng quay sinh tử. Con người chúng tôi không như thế, chúng tôi luôn muốn thoát khỏi cái vòng đó. Nên... đại ý là thế, anh không cần gắng sức làm gì. Ở đây, nếu anh trung thực, người ta sẽ cười vào mặt anh.

Kh’srak cúi đầu, đôi mắt lạc vào men bia nồng dưới đáy lon. Anh không thơ mộng gì mà say thật. Trước mặt anh, hơn chục lon bia dài ngoẵng như tàu điện nằm chỏng chơ, đáy trơ không còn một giọt. Tối nay anh uống nhiều. Nhưng cơn say không làm Kh’srak chuếnh choáng mà ngược lại còn tỉnh hơn. Anh thở dài:

- Những kẻ sa ngã tộc Thanh Thủy cũng vậy. Họ bỏ quy tắc từng chút, từng chút một, nghĩ rằng một chút cũng không sao, cuối cùng trở nên tồi tệ. Đường tới Vạn Thế xa xôi, nhưng đường gặp Quỷ Vương luôn ở ngay bên cạnh. Hơn nữa, nếu không nói sự thật, tôi sẽ mở đường cho một gã tồi tệ lên ngai vàng...

- Ngai vàng?! Ý anh là sao? – Răng Thật quay sang hỏi.

- Lên ngai vàng của tội lỗi, ý tôi là thế. – Kh’srak sửa lời, nhận ra mình vừa nói hớ.

Răng Thật cười:

- Thế thì cứ nói sự thật thôi, tai dài, nếu đó là cần thiết. Nói toạc ra, thế là xong!

- Thế là xong?! – Kh’srak ngẩn ngơ – Nhưng vừa nãy cô nói...

- Tôi chưa nói xong mà! – Răng Thật nhún vai – Nhớ chúng ta từng tranh luận chứ? “Sống” và “tồn tại”? Giờ là lúc anh sống đấy, tai dài. Thế giới loài người ghét sự thật nhưng đâu có nghĩa anh phải như vậy? Sống như anh muốn thôi, nếu kẻ nào phàn nàn thì đấm hắn. Như anh đấm mấy gã ở Khu 19 ấy, nhớ không?

Kh’srak nhíu mày, hai hàm răng tách ra khi nhớ chuyện cũ. Răng Thật cúi đầu cười khùng khục. Rồi cô gái tựa đầu lên vai anh chàng, nói:

- Này, muốn đến Cội thành không? Làm cho xong việc của anh đi rồi chúng ta đến Cội thành. Có rất nhiều thứ hay ho ở trường của tôi, có lẽ anh sẽ thích. Cứ ngồi đi, tôi nghỉ một chút... ừm...

Cái “nghỉ một chút” của Răng Thật biến thành tiếng thở thiu thiu sau nửa phút. Cô gái cũng uống nhiều. Kh’srak lén nhìn xuống, thấy rõ vết nhiễm độc quang tố trên má trái của cô gái. Răng Thật không coi anh như sinh vật lạ. Cô gái chào đón anh và vô tư sống. Ngay cả con thú non trong rừng già đất thánh cũng không ngây thơ như thế. Răng Thật không thích Đả Thải thành nhưng Kh’srak nghĩ khác. Thủ phủ tái chế này có nhiều thứ đẹp đẽ mà ngay cả Răng Thật cũng không nhận ra, chỉ mình anh thấy.

Tối đó, Kh’srak quyết định sống thay vì tồn tại.

...

Cuối tháng 5, Đả Thải thành nóng rực như lò luyện kim. Không chỉ nhà máy công xưởng mà con người cũng luôn mồm hoạt động vì mấy ngày này, người ta hễ gặp nhau lại nói về bầu cử. Những chuyến diễu hành ồn ào của hai ứng cử viên hồi giữa tháng làm cư dân thành phố không thể phớt lờ, ngay kẻ ơ hờ nhất cũng biết rằng ngai vàng Phi Thiên quốc sắp đổi chủ. Hơn hết thảy, cả thành phố đang chờ đợi màn tranh biện giữa hai ứng cử viên trước đảng Liên Hiệp Bờ Tây. Người Đả Thải thành thích các trận đấu tay đôi, tranh biện cũng là một kiểu đấu tay đôi nên họ rất ư khoái tỉ. Trong ngày tranh biện, ai biểu hiện tốt hơn sẽ có được đảng Liên Hiệp, theo lý thuyết là thế.

Người Đả Thải thành trông đợi buổi tranh biện một, ban tranh cử cho Lục Châu trông đợi mười. Mọi thứ họ làm từ trước đến giờ đều vì công chúa, giờ là lúc xem kết quả. Nhưng họ nhận ra công chúa đang gặp vấn đề. Người lão luyện già đời như Bạc Mạch tinh ý hơn cả, bà ta biết công chúa đang buông xuôi.

Dăm ngày trước, hội đồng Thánh Vực họp khẩn cấp – cuộc họp khẩn cấp đầu tiên sau hơn hai mươi năm tính từ ngày Liệt Giả giết đại thánh sứ đầu tiên. Lần này cũng lý do tương tự: một đại thánh sứ Vinh Môn quốc bị giết. Là Phó Tổng Lãnh, công chúa cũng dự họp. Nhưng ngoài việc lắc đầu, gật đầu và nghe phán quyết từ các trưởng lão, nàng chẳng làm gì khác. Nàng chẳng thể làm gì. Phán quyết đóng dấu truy nã lên Tiểu Hồ và một đội hành pháp được cử đi lùng bắt cô gái. Công chúa đã hy vọng về một người hành pháp nào đấy mà nàng có thể điều đình.

“Sự việc rất nghiêm trọng, không thể giải quyết hời hợt. Người dân sẽ nghi ngờ chúng ta.” – Trưởng lão Thánh Vực nói – “Giải quyết dứt điểm và nhanh gọn là ưu tiên hàng đầu. Sự trừng phạt cho kẻ giết thánh sứ phải thích đáng, mạnh tay. Hãy cử một Tổng Lãnh làm việc này. Khai Giã, cậu thấy sao?”

Trên màn hình ảo ảnh, Lục Châu nhìn về Khai Giã. Gã thánh sứ người Băng Hóa quốc lầm lì trong mái tóc màu hổ phách, cao lớn, gương mặt rắn như đá. Sau một thoáng suy nghĩ, gã nhận lời. Vừa khéo sao mà Thánh Vực sắp xếp cho một Tổng Lãnh người Băng Hóa lùng giết người Phi Thiên, khớp như khóa tra vào ổ. Lục Châu bất lực, nàng không thể thỏa thuận với người Băng Hóa. Nếu nàng vẫn giữ đặc quyền của Tiểu Hồ, mọi chuyện đã khác, rất khác. Tất cả đều vì bầu cử.

Vì Ngai Thủy Tinh mà mất một người em gái, liệu có đáng? – Công chúa tự vấn.

Sau cuộc họp đó, Lục Châu hồ như mất hết ý thức. Nàng không còn tâm trí nghe ban tranh cử báo cáo hay những lời khuyên từ Bạc Mạch. Ngay cả cuộc gọi từ người bác ruột Lục Đẳng – nguồn trợ lực quan trọng nhất hiện nay ở Đả Thải thành cũng không làm nàng chú ý hơn.

“Cháu gái, sao không nghe điện thoại của ta?” – Lục Đẳng nhắn tin – “Thông tin quan trọng đây, ta đã sắp xếp cho cháu gặp gỡ với ông chủ xưởng vũ khí Bé Bò. Biết cỗ máy khủng khiếp đó chứ? Ông ta không phải thành viên Liên Hiệp nhưng là người tài trợ, cũng giống ta vậy. Nếu hiểu rồi thì gọi cho ta. Đừng ngại, cháu gái.”

Lục Châu đã đọc tin nhắn nhưng một ngày đã trôi qua mà nàng chưa nhấc điện thoại gọi cho người bác. Lục Đẳng không phải người duy nhất. Bằng cách thần kỳ khó tin nào đó mà Lục Triều đã dùng điện thoại nhắn tin cho công chúa,

“Ta đã giúp cháu, cháu gái, vậy thỏa thuận giữa chúng ta thì sao? Một cuộc họp tại Thánh Vực? Tình hình gấp lắm rồi. Ba trong năm Tòa Trắng đã ô nhiễm, các Ngũ Pháp Sư đang đơn độc, họ cần trợ giúp.”

Kỳ thực, Lục Châu đã có thời gian rảnh để giải quyết nhưng nàng chẳng tha thiết gì nữa. Ngay cả việc soạn đề cương chuẩn bị tranh biện, nàng cũng làm qua loa lấy lệ nhằm che mắt ban tranh cử. Nàng không thể làm nữ hoàng. Nàng không giống những bậc tiền bối tài năng như Đệ Tứ hoặc Đệ Thất.

Nhưng ngày tháng đen tối chưa dừng lại. Chuyện vui hiếm hoi lắm mới lộ diện, còn tin xấu lũ lượt xuất hiện như gia phả. Khi nỗi buồn về Tiểu Hồ chưa nguôi, công chúa lại nhận tin từ Kh’srak. Chuyến điều tra của anh chàng Thanh Thủy đã có kết quả. Nó vượt ngoài dự liệu, thậm chí vượt xa khỏi trí tưởng tượng của nàng. Dẫu nàng hỏi đi hỏi lại, Kh’srak chỉ trả lời một câu duy nhất, lần sau giống hệt lần trước, không sai một chữ.

“Đệ Thập bị ám hại. Anh trai cô giết ngài ấy bằng Bùa Ngải, là thứ hạt mầm trong cơ thể bà Quý Mẫn. Tôi nói sự thật, có Vạn Thế chứng giám.”

Dĩ nhiên công chúa chẳng tin vào sự chứng giám từ Vạn Thế, nếu sự chứng giám là thật thì quá nửa loài người trên thế giới này đã bị trừng phạt. Nàng tự mình điều tra bằng cách quay lại Đảo Sắt Thép. Nàng không nhớ đã tát Hỏa Nghi bao nhiêu lần trước khi đổ gục xuống sàn và khóc như một đứa trẻ. Hỏa Nghi phải bế công chúa lên giường ngủ và để nàng yên thân. Cũng ngày hôm đó, nàng khám phá ra sự thật về Vô Phong, từ chuyện hắn là cựu binh Thổ Hành tới việc bí mật bảo vệ nàng. Tên tóc đỏ không đến với nàng qua sự sắp đặt của Vạn Thế, mà qua bàn tay của Lục Thiên, Hội Đồng Pháp Quan và cả người cha Đệ Thập.

Như bồi thêm lửa vào vết thương bị xát muối, Thánh Vực báo tin mật cho nàng. Ở vị trí Phó Tổng Lãnh, nàng biết nhiều sự thật hơn người thường, mà sự thật cũng trần trụi hơn trước. Đệ Thập không phải Quỷ Vương, thứ khí đen bên trong người ông chỉ là tàn dư từ Quỷ Vương thực sự. Và giờ Thánh Vực đương âm thầm đi tìm Quỷ Vương cuối cùng, họ hỏi công chúa nhằm xin ý kiến đồng thời dò xét thái độ của nàng. Thánh Vực bắt đầu hướng ánh mắt nghi ngờ về Phi Thiên quốc. Lục Châu đáp lại họ bằng bộ mặt mà nàng vẫn luôn thể hiện trước cả thế giới. Diễn kịch là thứ mà nàng giỏi nhất.

Ngai Thủy Tinh cần bao nhiêu người hiến tế? Và nó cần bao nhiêu sự lừa dối? – Lục Châu tự hỏi. Vì nó, anh em Bạch Dương Đệ Thập sống như người dưng nước lã suốt bốn mươi năm. Vì nó mà nữ hoàng Đệ Thất bất đắc dĩ lên ngôi, sống một cuộc đời cô độc và bệnh tật. Vì nó, người họ Bạch Dương sống lưu tán, bị gặm nhấm bởi thời gian và tự chôn vùi mình dưới bia đá lịch sử. Có đáng phải đánh đổi vì Ngai Thủy Tinh? – Lục Châu tự hỏi lần nữa.

Hơn lúc nào hết, công chúa cần sự an ủi. Nhưng quanh nàng chẳng có ai. Bóng tối rộng lớn, nàng còn độc một mình. Nàng cần tóc đỏ, như ngày xưa, khi nàng chỉ cần rung chuông gió là sẽ có lời hồi đáp. Nàng đã mua chuông, đã thử nhưng chẳng có gì xảy ra.

Cuối tháng 5, gió không thổi vào phòng của Lục Châu. Không người tâm sự, không người cảm thông, công chúa tìm đến bia rượu. Đồ cồn chẳng giỏi vỗ về ai nhưng giỏi làm người ta quên hiện tại. Uống, say, nôn, ngủ, đau đầu, nôn tiếp, rồi lại bắt đầu uống cho cơn say mới. Lục Châu sống như thế suốt ba ngày. Nàng sợ hãi khoảng thời gian giữa các cơn say bởi lúc ấy nàng nhớ rất rõ những chuyện đã xảy ra. Chúng bẻ méo, biến thế giới thực tại thành bức tranh siêu thực khổng lồ mà ở đó mỗi hình ảnh góc cạnh đều phản chiếu nỗi đau trần trụi của nàng. Sợ hãi bao trùm công chúa, nàng tiếp tục chạy trốn vào rượu bia. Nàng muốn quên.

Một tối nọ, Lục Châu tỉnh giấc sau cơn say, nhận ra mình đang ở trong một quán rượu thuộc quận Mắt Trắng. Nàng không hiểu tại sao hay bằng cách nào mà tới được đây, chỉ biết trước mắt la liệt hàng tá chai rượu đắt tiền. Chai còn, chai hết, chai mới khui nắp chưa đụng nửa giọt... Lục Châu vớ lấy một chai dở định uống tiếp, bỗng bị một bàn tay rắn như kìm sắt tóm chặt:

- Nghỉ thôi, công chúa. Cô phải về.

Công chúa ngẩng đầu định chửi thề nhưng khi thấy người cản mình là Bất Vọng thì nín bặt, cơn say cũng phần nào tan biến. Ba ngày công chúa say khướt là ba ngày Bất Vọng lẽo đẽo theo cô gái từ hoàng cung đến quận Trăng Khuyết. Công chúa bóp trán, miệng thở đầy hơi rượu:

- Cháu xin lỗi... cháu ở đây bao lâu rồi?

- Cả đêm, giờ là hai giờ sáng. – Bất Vọng đáp – Cô nôn bốn trận rồi, uống nữa sẽ không tốt. Quán rượu cũng cần đóng cửa, cô đang làm khó người ta.

Công chúa nghển đầu nhìn quanh. Quán rượu không bóng người, các nhân viên đã phát ngán khi phải phục vụ một vị khách duy nhất. Nếu chẳng phải vì Bất Vọng, họ đã tống cổ nàng ra khỏi đây. Trong bộ thường phục và mũ lưỡi trai sụp kín mặt, Lục Châu chỉ là cô nàng nát rượu. Nàng ôm mặt, bật cười rồi vời tay với Bất Vọng:

- Uống với cháu được không?

- Có thể, nhưng nếu uống thì không phải ở đây. Cô phải về.

Nói đoạn Bất Vọng đỡ vai nàng rồi đưa ra tàu điện. Trên chuyến tàu về hoàng cung, Lục Châu cố gắng uống bia nhưng hễ đặt miệng lên chai là cổ họng bị bứ, dạ dày ùng ục như muốn nôn. Nàng không thể uống thêm trong khi thực tại đang xâm thực tâm trí nàng. Cố gắng kiềm chế cơn nôn nao, công chúa nâng chai bia. Bất Vọng thêm lần nữa chặn tay nàng:

- Ngừng thôi. Cô không thể uống.

Gã lấy chai bia khỏi tay Lục Châu. Công chúa ôm mặt, thực tại quá rõ ràng. Sau ba ngày say quên trời đất, nàng nhớ rõ mọi thứ. Đệ Thập bị anh trai giết, Tiểu Hồ bị cải tạo, Vô Phong không phải là kẻ mà nàng từng biết – tất cả hiện lên rõ ràng và đáng sợ. Lục Châu cần tên tóc đỏ ở đây, cần hắn hét lên thật to “Kệ mẹ nó!”. Không bờ vai nào chống đỡ, nàng gục mặt xuống lòng bàn tay, nước mắt chảy qua những kẽ ngón rơi trên sàn tàu. Bất Vọng không phản ứng cũng chẳng hỏi han. Gã chỉ làm việc hộ tống, cảm thông an ủi không có trong hợp đồng.

- Cháu xin lỗi... cháu không biết làm thế nào cả... – Lục Châu nấc nghẹn.

- Cô đang căng thẳng, công chúa. – Bất Vọng nói – Cô nên giải tỏa.

- Bằng cách nào bây giờ? – Công chúa khóc – Vô Phong... Phong không ở đây... không ai ở đây cả...

- Cô đang cô đơn, công chúa. – Bất Vọng trả lời đoạn tu ngụm bia – Nếu muốn, cô có thể tìm hơi ấm.

- Tìm ai? Ở thành phố đầy sắt thép này, cháu tìm được ai?

Bất Vọng nhún vai:

- Đừng quên vị trí của mình. Cô là công chúa, cô có thể tìm bất cứ ai và có hàng trăm kẻ mong chờ điều đó.

Lục Châu ngẫm nghĩ. Nàng hiểu Bất Vọng muốn nói gì. Nàng tiếp lời:

- Vậy cũng được sao? Như thế không ổn...

- Muốn yêu ai, trước hết cô phải yêu chính mình, vì không phải lúc nào người mà ta yêu thương cũng ở bên cạnh. Cô phải tự chăm lo cho mình.

- Nhưng như thế là không tốt...

- Chẳng ai trách cô chuyện đó. – Bất Vọng đáp – Cô phải sống, không phải tồn tại vật vờ.

Tàu điện cập bến, Bất Vọng đưa công chúa về hoàng cung. Tới một đoạn hành lang, gã để lại không gian riêng tư cho nàng rồi lui bước. Lục Châu ngước đầu nhìn mái trần cung điện, thở dài. Tiếng thở như lan khắp những hành lang cẩm thạch, trở ra đại sảnh lát đá rồi quay ngược về công chúa. Cung điện rộng lớn. Lục Châu đứng đó, không bạn bè, không người thân, không gia đình. Trong một thoáng suy nghĩ, nàng nhấc máy gọi Bạc Mạch:

- Xin lỗi vì làm phiền bà, nhưng tôi muốn nhờ bà một chút...

Công chúa hạ giọng như sợ rằng hoàng cung này có những đôi tai vô hình. Kết thúc cuộc trò chuyện, Lục Châu trở về phòng, trút hết y phục rồi trầm mình vào nước nóng. Nàng súc miệng cho hết mùi bia rượu, trang điểm vừa phải, lựa chọn một bộ váy mà nàng chưa từng mặc trong số hàng trăm bộ váy vẫn ngủ quên trong tủ quần áo bấy lâu nay, cũng chẳng biết mua lúc nào hay là quà tặng từ đại sứ các nước. Sau khi soi gương ngắm nghía kĩ càng, nàng đứng giữa phòng và chờ đợi. Ánh đèn vàng đổ xuống bộ váy đen tuyền, hằn những đường sáng dịu lên khối vai mềm mại, trút bóng mờ trên bờ ngực trắng hồng. Công chúa không thực sự thích làn da trắng của mình, nàng vẫn muốn nó được rám nắng như Mộng Dụ...

Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Châu thôi suy nghĩ. “Mời vào!” – Nàng lên tiếng. Tiến vào phòng là một gã trẻ tuổi tóc vàng, điển trai, biết cách ăn mặc. Gã có một đôi mắt biết nói như biết rõ tâm tư người đối diện, đặc biệt là nữ giới. Gã là hoàng tử bạch mã bước ra từ trong tưởng tượng của mọi cô gái, khớp đến từng chi tiết. Lục Châu không nghĩ người như thế này lại tồn tại trên cõi đời, tới nỗi nàng phải day hai khóe mắt để chắc chắn mình không nhìn lầm. Gã trẻ tuổi cúi người lịch sự rồi cất lời:

- Hân hạnh khi được gặp cô, công chúa. Tôi tên là...

- Không cần. – Lục Châu cắt ngang – Tôi không quan tâm. Chỉ cần cho xong thôi, được chứ?

- Sẽ như ý cô, công chúa của tôi, nữ thần của tôi. – Gã trẻ tuổi cúi đầu.

Dứt lời, gã tóc vàng bước tới, ôm nàng vào lòng vỗ về. Bàn tay gã trượt từ mái tóc xuống lưng Lục Châu, lặp lại nhiều lần, còn tay kia ôm hờ quanh eo của nàng. Lục Châu hơi run lên, cảm giác lo lắng dần trở nên dễ chịu. Gã trẻ tuổi biết cách giải quyết nỗi khổ sở bên trong nàng. Rồi gã tiến đến, nhẹ nhàng đặt Lục Châu lên giường, áp xuống môi nàng một nụ hôn. Cái hôn dừng ở vành môi, nhẹ nhàng, âu yếm, không vồ vập, không sục sạo, như cái hôn đầu tiên khi người ta mới yêu nhau và còn bẽn lẽn ngượng ngùng. Lục Châu thở gấp, mùi đàn ông đang lấp đầy khí quản của nàng. Không phải hương hoa, không phải mùi thức ăn, không phải nước hoa. Thứ này hoàn toàn khác. Nhưng thay vì chống trả, Lục Châu đón nhận nó, bởi nó là hơi ấm con người.

Nếu đây là Phong thì mùi vị sẽ thế nào? – Công chúa tự hỏi. Hồi ở Tuyệt Tưởng Thành, nàng từng ôm tên tóc đỏ và hôn lên má hắn sau nửa năm xa cách[1]. Ngày ấy chiến tranh, người tên tóc đỏ thường nồng mùi mồ hôi. Công chúa chỉ nhớ như thế.

Những cơn lành lạnh tràn đến cơ thể Lục Châu. Chiếc váy đã cởi khóa, nàng hoàn toàn lõa thể. Gã tóc vàng nâng chân nàng lên cao rồi hôn vào mắt cá, hôn xuống bắp chân tròn lẳn, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về và xoa quanh vế đùi săn chắc. Gã đối xử với công chúa như thể nàng là nữ thần của đời gã. Lục Châu ưỡn người, đôi mắt nhắm hờ, cảm giác nổi da gà sau gáy, vừa lạ lẫm vừa đê mê. Bản năng bảo công chúa đặt tay lên ngực, nàng nhận ra bầu ngực đang cương lên, căng ra, nom như bông hồng trắng sắp nở bung. Lục Châu nhớ lại đêm tối ở đất Thiên Phạn. Ngày đó nàng không nghĩ nhiều về tên tóc đỏ, nhưng cái đêm đó thực sự là định mệnh do Vạn Thế sắp xếp, không bàn tay của anh trai nàng hay bất cứ ai có thể làm vậy. Công chúa mỉm cười, không phải cơn nhột do gã tóc vàng đang hôn lên bụng nàng mà vì nhớ chuyện cũ. Nếu là Phong ở đây, hắn sẽ làm thế nào? Hắn sẽ đối xử với mình ra sao? Bắt đầu từ chân lên? Hay từ ngực xuống? – Lục Châu mường tượng.

Hơi thở ấm nóng chụp lên bầu ngực vốn đã căng cứng của Lục Châu. Công chúa nhắm nghiền mắt, hơi thở thoát ra khỏi cổ họng như trút hết ưu phiền. Nàng cảm giác quanh bầu ngực là hơi nóng ẩm ướt, là cái tham lam dễ hiểu của đàn ông, là cảm giác mới lạ nàng chưa hề biết. Nàng nhận ra bên dưới mình đang có thứ gì đó tràn ra, hơi dính nhớt, hơi mùi nhưng là sự khoái lạc. Trông biểu hiện của công chúa, gã tóc vàng khỏa lấp sự khoái lạc ấy bằng miệng và lưỡi. Lục Châu nhổm người, oằn lưng, bàn tay túm lấy tóc gã đàn ông nửa muốn đẩy ra nửa muốn kéo dài việc này lâu hơn nữa. Mái tóc vàng mềm, mượt, mỏng, khác hẳn mái tóc đỏ dày, hơi cứng và xờ lên những ngọn cháy nắng. Lục Châu đã sờ, ôm, ngửi thứ tóc đỏ ấy nhiều lần, nàng nhớ từng chi tiết. Nếu là Phong thì sao? – Nàng nghĩ, mường tượng cảnh nếu tên tóc đỏ ở đây. Khoái lạc làm trí tưởng tượng của nàng mạnh hơn, rõ ràng hơn, đặt nàng vào một thế giới khác. Nàng tin rằng nếu Vô Phong ở đây, hắn sẽ như vậy. Nàng muốn gọi tên hắn.

Rồi điều gì đến cũng phải đến, sự khoái cảm cần được lấp đầy. Gã tóc vàng áp lên người công chúa. Gã có một thân hình đẹp đẽ tựa tượng tạc, từng múi cơ khỏe mạnh không mỡ thừa, không sắt đá nhưng đủ rắn rỏi để đón nhận cô gái đang khao khát hơi ấm. Lục Châu nhớ tên tóc đỏ khác, không giống thế này. Nhưng cảm giác đê mê, niềm khao khát, sự hồi tưởng – chúng trộn lẫn nhau bẻ méo thực tại, khiến nàng bỏ qua sự khác biệt thể xác và bồi đắp lại bằng trí tưởng tượng. Không thể chịu được lâu hơn, công chúa buột miệng:

- Phong...

Trước mắt nàng, tên tóc đỏ tiến đến, xuyên qua bức tường trong trắng mà nàng gìn giữ bấy lâu. Thánh sứ sống theo giáo điều, nàng cũng vậy, nhưng giáo điều không có chỗ trên giường. Cơn đau ập tới khiến nàng chảy nước mắt, hai tay cuốn ga giường thành cục. Tên tóc đỏ liền nắm tay nàng, truyền hơi ấm xoa dịu nỗi đau, truyền cả sự chân thành mong nàng tin tưởng hắn. Lục Châu vẫn khóc nhưng vòng tay ôm lấy hắn. Nếu là hắn mang tới nỗi đau này thì nàng chấp nhận. Ngày ở Bãi Lầy Chết, nàng từng đè ngửa hắn. Công chúa bật cười vì chuyện cũ. Giờ thì chuyện cũ thành chuyện thật, nàng giờ là một với tên tóc đỏ. Nàng cảm nhận rõ làn da đẫm mồ hôi của hắn trên bụng mình, cảm nhận rõ hơi thở của hắn chạy dọc vành tai rồi dọc xương quai xanh, cảm nhận rõ bàn tay vày vò bầu ngực, cảm nhận rõ cả thứ nóng rực đang thúc bên dưới. Lục Châu đưa tay hắn lên ngực mình, muốn hắn dày vò nhiều hơn nữa. Nàng yêu hắn, bởi thế hắn có thể làm nàng đau đớn bao nhiêu tùy thích, nàng cho phép và thỏa mãn với điều đó. Khi tới ngưỡng, nàng nhổm người, bàn tay cào lên lưng tên tóc đỏ năm vệt dài như muốn trả thù hắn sau quãng thời gian xa cách quá lâu. Một cách không tự chủ, công chúa rên lên:

- Phong... Phong ơi... em... em...

Công chúa thở hồng hộc, hai mắt nhòe đẫm. Ga trải giường bên dưới nàng ướt đầm và loang máu, những buồn khổ suốt mấy ngày qua cũng theo đó trôi ra. Nhưng khi nhìn lại người tình, nàng nhận ra buồn khổ thực sự vơi đi nhưng lại chẳng có hạnh phúc nào trám vào chỗ trống. Ở đây không có tên tóc đỏ, chỉ có một gã tóc vàng lạ hoắc mà nàng không biết tên cũng chẳng quen mặt.

Ngày ở Tuyệt Tưởng Thành, nàng đã ôm tên tóc đỏ. Hắn gầy hơn, mỏng người hơn. Hắn vụng về và lúng túng khi bị nàng ôm lấy. Nàng không thể biết nếu Vô Phong ở đây, hắn sẽ làm gì. Hắn không thể đoán trước. Nhưng bởi thế mà nàng yêu hắn.

Lục Châu thở dài. Nàng không còn đau buồn nhưng cũng chẳng hạnh phúc. Nàng – hoàn – toàn – trống – rỗng.

Gã tóc vàng ôm Lục Châu. Gã rất ân cần, tâm lý và biết chiều chuộng. Nhưng Lục Châu đẩy gã trở ra, nói:

- Được rồi, anh về đi.

- Công chúa lấy số điện thoại của tôi chứ? – Gã tóc vàng hỏi – Nếu cần, cô có thể gọi với tôi bất cứ lúc nào.

- Không cần. – Lục Châu đáp – Nếu muốn, tôi sẽ liên lạc sau.

- Sẽ như ý cô, công chúa. – Gã tóc vàng cúi đầu – Có thể cô không cần biết tên tôi. Nhưng nếu muốn, tôi sẽ là “Phong” của cô...

Lục Châu trừng mắt nhìn gã, miệng thở:

- Cút.

Gã tóc vàng thộn mặt đoạn rời khỏi giường. Gã cúi đầu xin lỗi nàng rồi lùi bước ra cửa, chẳng kịp mặc quần áo. Đợi gã khuất mắt, Lục Châu trở dậy, đôi mắt xanh thẳm trông ra cửa sổ. Trên bầu trời, hai mặt trăng rọi xuống ve vuốt cơ thể nàng. Giữa Phi Thiên thành đẹp đẽ rực rỡ ánh đèn, giữa thế giới đầy những ảo mộng, giữa hoàng cung lát đá nạm cẩm thạch, Lục Châu một mình trong phòng. Dưới ánh trăng, nàng không mảnh vải che thân, trần trụi. Không còn tước hiệu công chúa, không còn tước hiệu Phó Tổng Lãnh, không còn quần áo, nàng chỉ là một sinh thể cô độc. Nàng tựa trán trên hai đầu gối, tóc nâu buông dài một dải. Lục Châu không khóc nhưng lòng mênh mang. Nàng nhớ những người bạn cũ, nhớ gia đình và nhớ tóc đỏ. “Kệ mẹ nó!” – Nàng muốn nói thế. Nàng không biết Vô Phong còn nhớ mình hay không, không biết đêm nay hắn có nhìn lên bầu trời, nhìn ánh trăng và gửi gắm yêu thương tới nàng hay không.

- Phong, anh đang ở đâu? – Công chúa tự nói – Em nhớ anh... anh ở đâu...

Lục Châu gọi tên hắn cho đến bình minh. Nhưng hắn không tới. Nàng ngó lên chuông gió, nó không rung. Cuối tháng 5, gió không thổi vào phòng nàng.

Sáng ngày mới, công chúa có quyết định của riêng mình. Nàng không ngủ bù mà bước vào bàn làm việc. Vô số công việc đang chờ Lục Châu. Trước hết nàng cần giải quyết vấn đề với đảng Liên Hiệp Bờ Tây. Ngày tranh biện sắp tới và nàng phải thắng. Bằng mọi giá nàng phải thắng. Không phải lý tưởng hay trách nhiệm, mà cô đơn và thù hận đang chỉ lối cho Lục Châu.

Trên thế giới này chỉ còn cơn gió đỏ mới có thể lôi nàng ra khỏi con đường đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status