Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm

Chương 16



Diệp Thanh Nịnh hắng giọng nói. “Xin hỏi, ở trung tâm có kế toán giúp anh làm báo cáo tài chính về số tiền được quyên góp hay không? Nếu không có báo cáo kiểm toán cho mỗi lần quyên góp vậy thì anh sẽ đưa ra loại hóa đơn hay chứng từ nào để đảm bảo cho mục đích quyên góp?”

Người phụ nữ này vừa nói liền hùng hổ doạ người. Nhiếp Vũ Canh mày nhíu rồi đem con chó giao cho hộ sĩ, thong dong mà xoa xoa tay. “Bản thân Đinh tiên sinh cũng không đưa ra mối nghi ngờ như vậy.”

Diệp Thanh Nịnh nghe ra sự không vui trong giọng nói của đối phương, lúc này mới làm dịu giọng nói. “Thực xin lỗi, những lời tôi nói ra vừa rồi cũng không phải là nghi ngờ về trung tâm của anh, tôi chỉ hy vọng có thể biết thêm chi tiết về số tiền mà Đinh tiên sinh quyên góp cụ thể sẽ chảy về đâu thôi.”

Nhiếp Vũ Canh không thể tưởng được sẽ có một người như vậy xuất hiện, nhưng mỗi lời đối phương nói anh lại không có biện pháp phản bác, chỉ đành gọi điện thoại cho kế toán cùng với Hạ Lục.

Hạ Lục cùng với kế toán của trung tâm kiêm bạn học một trước một sau vào cửa, nhìn thấy Diệp Thanh Nịnh đứng ở nơi đó Hạ Lục có chút ngoài ý muốn. “Chị Diệp, sao chị lại tới đây?”

Diệp Thanh Nịnh nói: “Chú nhỏ của em có quyên góp một số tiền cho nơi này, chị tới đây muốn tìm hiểu một chút.”

Hạ Lục rất thông minh, vừa nghe tình huống liền biết cô ta không yên tâm về vấn đề kiểm toán, một phần là lo lắng Đinh Tiềm liệu có quyên tiền một cách mù quáng hay không, một phần có lẽ là về phương diện khác, chỉ sợ Diệp Thanh Nịnh cũng là xuất phát từ tính nhạy cảm của phụ nữ.

“Chị cứ yên tâm đi, nơi này của bọn em có người chịu trách nhiệm về tài chính, bọn em sẽ không lấy số tiền được quyên góp để sử dụng trái với mục đích, về con người thầy Nhiếp thì chị có thể yên tâm, không có người nào tốt hơn so với thầy ấy đâu. Nhiều năm qua, lúc trung tâm không đủ kinh phí thì đều là thầy ấy tự bỏ tiền túi.” Hạ Lục vỗ ngực bảo đảm Nhiếp Vũ Canh không phải kẻ lừa đảo.

Lời Hạ Lục nói rất quang minh lỗi lạc, Diệp Thanh Nịnh hơi cảm thấy xấu hổ, cười ngượng ngùng: “Không phải chị không yên tâm, chị cũng chỉ muốn tới đây nhìn thử xem, nếu mọi người có vấn đề gì cần trợ giúp chị cũng có thể đưa ra một vài tư vấn về pháp luật.”

Sau khi điều tra kết thúc, từng người một giải tán, ai bận việc nấy.

Diệp Thanh Nịnh ngồi một bên xem bọn họ giúp động vật nhỏ tắm rửa rồi cho chúng ăn, cảm thấy có chút thú vị lại có chút lưu luyến, trong lòng tự giễu, rốt cuộc vẫn là con gái, thấy mấy con vật đáng yêu liền không thể cất bước rời đi.

Con chó lúc nãy được Nhiếp Vũ Canh cùng Hạ Lục một phen “Cải tạo” như là thay đổi bộ dáng khác. Đôi mắt của nó bị dính đầy bụi bẩn trong thời gian dài đã khiến cho giác mạc bị nhiễm khuẩn, Hạ Lục cẩn thận lấy thuốc nhỏ vào mắt giúp nó. Con chó giống như hiểu lòng người, biết những người này là muốn cứu mình vì thế liền nằm ngoan ngoãn.

“Nó không bị thương cũng không phải rất sợ người, hẳn là mới vừa bị vứt bỏ thời gian không lâu, em sẽ giúp nó chụp mấy bức ảnh đăng lên trang web rồi nhìn xem có ai muốn nhận nuôi nó hay không.” Hạ Lục lấy điện thoại chụp mấy bức ảnh.

Nhiếp Vũ Canh nói: “Chờ một chút, thầy sẽ làm thêm mấy bước kiểm tra, sau khi xác định nó khỏe mạnh thì sẽ tiêm vắc-xin phòng bệnh cho nó.”

Mỗi người đều bận việc của mình, không ai chú ý tới Diệp Thanh Nịnh, lúc này cô ta mới ý thức được bản thân không được hoan nghênh cho lắm, liền lặng lẽ rời đi.

Phát hiện Diệp Thanh Nịnh đã đi rồi Hạ Lục mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau khi cùng Nhiếp Vũ Canh tạm biệt cô liền đi bộ tới trạm tàu điện ngầm.

Nơi này cách Đinh gia chỉ có hai trạm, Hạ Lục nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm liền biết trước Đinh Tiềm vẫn chưa tan tầm, lúc này mới tranh thủ lúc anh không ở nhà chạy về lấy vài thứ.

Giống như trong dự tính của cô, bởi vì là thời gian đi làm cho nên Đinh gia rất vắng vẻ, chỉ có dì Cầm đang ở trong sân phơi quần áo.

“Lục Lục về rồi sao, hôm nay không phải cuối tuần cháu cũng không phải đi học à?” Bà nhìn thấy Hạ Lục, rất nhiệt tình cùng cô chào hỏi.

Hạ Lục nói cho bà biết mình chỉ về nhà lấy đồ mà thôi.

“Mọi người đều không ở nhà sao ạ? Ông bà nội đâu rồi hả dì?” Hạ Lục thấy trong nhà an an tĩnh tĩnh, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Dì Cầm nói: “Ông bà chủ đã tới Diệp gia, Diệp gia hôm nay mời khách cho nên đã mời hai người bọn họ tới.”

Hạ Lục a một tiếng, trong lòng lại nghĩ, nhanh như vậy hai nhà đều hiểu rõ mối quan hệ của hai người trẻ, nhưng chỉ nghĩ trong lòng mà không nói ra?

Đi ngang qua phòng khách, Hạ Lục nhìn thấy trên bàn trà không biết có thứ gì đó sáng long lanh, cô tò mò đi qua nhìn xem, kết quả lại phát hiện đó chính là sợi dây chuyền mà mình bị mất lần trước, cô kinh ngạc vô cùng.

Dì Cầm lúc này cũng đi vào, nhìn thấy Hạ Lục ngồi xổm bên bàn trà thì cười nói: “Đó là lúc dì lấy áo tây trang đi giặt khô, lúc người ta kiểm tra thì phát hiện nó ở trong túi áo của A Tiềm cho nên đã giao nó cho dì. Dì cảm thấy hình như là thứ cháu đánh rơi đúng lúc A Tiềm lại nhặt được, có lẽ thằng bé vẫn luôn đặt trong túi áo chờ có cơ hội sẽ trả lại cho cháu.”

Hạ Lục nghe được lời này lòng đột nhiên chìm xuống, trong nháy mắt có một loại cảm giác kỳ quái lan tràn toàn thân, cô lấy lại bình tĩnh. “Có lẽ là cháu đánh rơi trong phòng chú ấy.”

Bà gật gật đầu, cũng không để chuyện này trong lòng.

Trở lại phòng mình, Hạ Lục bực bội một trận, cô căm giận đem dây chuyền Đinh Tiềm tặng tháo xuống muốn ném văng ra, ngẫm lại lại cảm thấy không ổn, cô nắm ở lòng bàn tay nửa ngày rồi bỏ vào ngăn kéo tủ đầu giường.

Hạ Lục cúi đầu nhìn sợi dây chuyền của Đinh Ký cùng sợi dây Đinh Tiềm tặng, cô cảm thấy hai sợi dây chuyền này có một sự đối lập lớn. Sợi dây chuyền Đinh Ký tặng thủ công rõ ràng đơn sơ hơn rất nhiều, cũng không biết vì cái gì cô vẫn thích cái này nhiều hơn một chút, đồ vật quá đẹp quá quý giá cô cảm thấy không thích hợp với bản thân.

Dần dần bình tĩnh lại, Hạ Lục đem những hành vi khác thường của Đinh Tiềm trong khoảng thời gian này suy nghĩ một lần, trong lòng dần dần có một đáp án mơ hồ, nhưng cái đáp án này quá quỷ dị cô không dám suy nghĩ sâu hơn.

Lại tưởng tượng tới hành vi của Diệp Thanh Nịnh vào buổi chiều, Hạ Lục càng bực bội hơn, đối phương chủ động tìm tới cửa không có khả năng là không có mục đích, tuyệt đối không đơn giản vì hai trăm vạn.

“Lục Lục ——” Lúc này dì Cầm tới gõ cửa.

“Cửa không khóa, dì cứ vào đi ạ.” Hạ Lục lớn tiếng trả lời.

Dì Cầm đẩy cửa bước vào. “Cháu có ăn cơm tối ở nhà không? Bữa tối đều là món mà cháu thích ăn.”

Hạ Lục lập tức lắc đầu. “Không được, một lát cháu phải trở lại trường để học, cảm ơn dì nhé.”

Dì Cầm thấy cô không muốn ở lại nhà ăn cơm, đành phải rời đi.

Buổi tối, lúc Đinh Tiềm về nhà thì nhìn thấy cửa phòng Hạ Lục mở ra, anh tò mò đi vào xem, thấy mấy con vật nhỏ mà cô nuôi đã ăn uống no đủ, trong lòng vừa động thì lập tức đi xuống lầu tìm dì Cầm.

“Buổi chiều Lục Lục về nhà sao dì?” Đinh Tiềm kìm nén cảm xúc hỏi bà.

“Ừ, đã trở lại, dì bảo con bé ở lại ăn cơm rồi trở lại trường học nhưng con bé không chịu, cầm đồ liền rời đi.” Bà vừa chuẩn bị cơm vừa nói.

Đinh Tiềm giúp bà dọn cơm, làm bộ lơ đãng hỏi: “Cô ấy có nói gì không ạ?”

Bà lắc đầu. “Chưa nói cái gì. À đúng rồi, buổi chiều dì có đem quần áo của cháu đưa đi giặt thì phát hiện trong túi áo có một sợi dây chuyền, dì đã đặt nó trên bàn trà. Lục Lục về nhà liền nhìn thấy sau đó đã cầm lấy, con bé nói là đánh rơi trong phòng cháu.”

Cái gì!!!

Đinh Tiềm một trận hoảng hốt, không nghĩ tới chính mình nhất thời sơ ý, vậy mà quên đem dây chuyền cất kĩ. Hạ Lục nhìn thấy cái kia nhất định cái gì cũng hiểu rõ.

Không biết cô có tức giận hay không, Đinh Tiềm có điểm lo lắng.

Hạ Lục càng lớn tính cách càng khiến cho người khác không thể nắm bắt được, tựa hồ cô rất ít khi nói ra suy nghĩ của mình với người khác, hơn nữa so với khi còn nhỏ thì cô nhạy cảm hơn rất nhiều.

Được rồi, xem như đây là vận mệnh đi, đây cũng là cơ hội để xem ở trong lòng cô cái nào có trọng lượng lớn hơn?

Vì muốn tìm kiếm đáp án, Đinh Tiềm đến cả cơm tối cũng không rảnh để ăn, vội vàng cầm chìa khóa xe rồi chạy ra cửa. Dì Cầm ở phía sau liền giọng gọi nhưng không thấy anh đầu quay lại cứ như vậy chạy ra ngoài, trong lòng bà còn nói thầm, không biết đứa nhỏ này vội cái gì mà đến cơm tối cũng không kịp ăn.

Đinh Tiềm một hơi lái xe đến đại học Nhạn Kinh, sau khi xe dừng ở dưới ký túc xá nữ anh lập tức gọi điện thoại cho Hạ Lục.

“Cháu đang ở đâu? Chú có việc muốn gặp cháu.” Đinh Tiềm đi thẳng vào vấn đề.

“Cháu đang tập luyện.” Hạ Lục trả lời.

Đinh Tiềm nghe được trong điện thoại có giọng hô khẩu lệnh, anh cũng không nghi ngờ gì, tò mò hỏi: “Tập luyện cái gì?”

Hạ Lục nói cho anh biết, hội nghị diễn đàn Internet quốc tế sẽ được tổ chức ở đại học Nhạn Kinh, cô đã đăng ký làm tình nguyện viên, được chọn vào nhóm nghi thức, đảm nhận việc tiếp khách trong hội nghị.

“Cháu có thể ra ngoài một lúc không?” Đinh Tiềm không quên mục đích tới đây.

Hạ Lục do dự một lát, cắn môi nói: “Cháu không có thời gian.”

Không khí bỗng nhiên yên lặng xuống, hai người trầm mặc hơn mười giây Đinh Tiềm bình tĩnh nói. “Mọi người tập luyện ở đâu, chú sẽ tới tìm cháu.”

Hạ Lục biết rõ tính cách của Đinh Tiềm, đành nói cho biết anh là ở khán phòng mới, nếu không nói thì anh nhất định sẽ đi khắp vườn trường tìm cô rồi nháo đến mọi người đều biết.

Đinh Tiềm lái xe đến cửa khán phòng mới, vừa xuống khỏi xe liền nhìn thấy một cô gái mặc sườn xám từ cửa đi ra, nhìn từ xa chiếc sườn xám đỏ tươi, thân ảnh thon dài, ở trong bóng đêm có vài phần quỷ dị.

Lúc đến gần, Đinh Tiềm tự nhiên nhận ra đó là Hạ Lục, nói cũng kỳ quái, mặc dù cô là con lai nhưng khuôn mặt và ngoại hình lại giống người Trung Quốc nhiều hơn, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt hạnh tròn xoe trong trẻo, mặc sườn xám một chút cũng không cảm thấy không phù hợp, ngược lại càng xinh đẹp, càng làm người thương tiếc.

Giống nhau là người đẹp, lại đẹp đến lạ thường. Đinh Tuấn có một đôi mắt đào hoa mang nét đẹp cổ điển, vừa quyến rũ lại mê ly, khóe mắt cong lên một độ cung tuyệt đẹp, làm cho người nhìn không thể nào quên; còn Hạ Lục thì có đôi mắt hạnh ngây thơ đáng yêu, ít đi vẻ đẹp cổ điển, lại nhiều thêm vài phần thiếu nữ ngây thơ.

Dáng người Hạ Lục vốn dĩ cao gầy, mang đôi giày cao gót có vẻ càng cao hơn, nhưng mà nhìn chung thì cô vẫn thấp hơn Đinh Tiềm nửa cái đầu.

Nhìn thấy Đinh Tiềm biểu cảm trên gương mặt của Hạ Lục vẫn chỉ có lãnh đạm, cô không lên tiếng gọi anh mà chỉ rũ mắt giống như là đang chờ đợi anh dạy bảo.

Đinh Tiềm ít khi thấy loại biểu tình xa cách này của cô. Anh cũng không vội nói chuyện, cởi tây trang khoác ở trên vai cô. “Buổi tối trời lạnh, cháu đừng để bị cảm, trước hãy lên xe đã.”

“Cháu chỉ xin nghỉ mười phút thôi.” Hạ Lục không chịu lên xe.

Đinh Tiềm cũng không miễn cưỡng cô, chủ động nói: “Lục Lục, cái dây chuyền kia——”

Đinh Tiềm vốn muốn đặt tay lên bả vai Hạ Lục, nào biết thân thể cô chợt lóe lên rồi tránh khỏi bàn tay của anh, không chỉ có như thế cô còn trách móc một câu. “Dì Cầm nói cho cháu biết là chú nhặt được, cảm ơn chú.”

Gương mặt ôn nhu của Đinh Tiềm trong nháy mắt liền bị thay thế bởi sự tức giận, anh biết nha đầu này tránh nặng tìm nhẹ, cô trước sau vẫn không muốn đối mặt với vấn đề giữa hai người bọn họ mà chỉ muốn trốn tránh.

Cảm giác được trên người Đinh Tiềm toát ra tính xâm lược, Hạ Lục cuống quít đem tây trang trả cho anh. “Chú nhỏ, giáo viên cùng bạn học đều đang đợi, bây giờ cháu phải trở về đây, hôm nào đó chúng ta lại nói chuyện.”

Đinh Tiềm nhìn bóng dáng yểu điệu của cô, chạy trốn mà không thèm ngoảnh đầu lại một cái, biết mình đuổi theo cũng không giải quyết được gì, trong lòng lại một trận chua xót.

Hạ Lục thở hồng hộc chạy về sảnh khán phòng, theo bản năng mà sờ sờ cái cổ rỗng tuếch. Cô điều chỉnh hô hấp, cưỡng bách chính mình không thèm nghĩ tới chuyện này.

Liên tiếp trong nhiều ngày, Đinh Tiềm vẫn luôn lo lắng, bất an. Anh cũng đã gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho Hạ Lục, nhưng mà cô hoặc là không trả lời  còn nếu không thì trả lời thật sự miễn cưỡng, đến cuối cùng hoàn toàn hờ hững.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status