Một bước lên tiên

Chương 1073: Có chút hối hận



 

             “Vợ ơi! Anh yêu em!”, sau khi nói xong câu này thì video cũng kết thúc.   

             Trên mặt Lưu Hà đã rưng rưng nước mắt.   

             “Mau dừng xe!”, Trường Tiễu hét lớn một tiếng.   

             “Kít!”, lái xe phanh gấp xe lại.   

             Trường Tiễu lập tức hỏi Lưu Hà: “Rốt cuộc anh ấy bị sao vậy?”  

             “Hu hu…”, Lưu Hà đột nhiên khóc thành tiếng.   

             Trường Tiễu càng sốt ruột hơn, nói: “Cô đừng khóc! Rốt cuộc xảy ra truyện gì? Trước đó chẳng phải vẫn ổn sao?”  

             Lưu Hà vừa khóc vừa nói: “Tôi cũng không biết nữa… Trước đó… Anh ấy nói anh ấy sắp chết rồi… Tôi cứ tưởng anh ấy đang nói đùa…”.   

             Sắc mặt Trường Tiễu trở nên khó coi, nói: “Quay xe về, mau lên!”  

             Lái xe lập tức quay đầu xe.   

             Lưu Hà bật khóc lớn hơn, hỏi: “Anh tôi bị làm sao vậy? Hu hu… Anh ấy định tự sát sao?”  

             Nhưng Trường Tiễu chỉ sầm mặt mà không nói gì.   

             Lưu Hà cảm thấy mình đoán đúng rồi nên nói tiếp: “Không thể để anh ấy tự sát được, sao anh tôi có thể tự sát được? Không được! Tôi nhất định phải ngăn cản anh ấy nhưng… Ngăn kiểu gì?”  

             “Anh, để anh tôi… À, anh tôi cũng không được…”.   

             “Chị dâu, phải rồi, chị dâu”.   

             Lưu Hà lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Lưu Đầu Trọc, nói: “Anh ơi, anh có biết số điện thoại của Lý Tuyết không?”  

             “Biết! Sao thế?”, Lưu Đầu Trọc hỏi tiếp: “Sao thế? Sao em lại khóc? Ai bắt nạt à?”  

             Lưu Hà sốt ruột nói: “Anh đừng hỏi nữa, mau gửi số điện thoại của Lý Tuyết cho em!”  

             Lưu Đầu Trọc cũng sốt ruổ, nói: “Không được! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hiện giờ em đang ở đâu?”  

             “Đã nói là đừng hỏi nữa, cứ gửi số điện thoại cho em đi, chậm chút nữa là mất mạng đấy”, Lưu Hà quát lớn với Lưu Đầu Trọc.   

             Lưu Đầu Trọc cũng nghe thấy sự việc nghiêm trọng nên vội cúp điện thoại rồi gửi số điện thoại cho Lưu Hà.   

             Sau đó Lưu Hà lập tức gửi cho Lý Tuyết đoạn video mà Bạch Diệc Phi nhờ mình gửi trước đó, sau đó cô ta gọi điện thoại cho Lý Tuyết.   

             Nhưng Lý Tuyết không bắt máy.   

             Lưu Hà càng sốt ruột, vội gửi tin nhắn thoại cho Lý Tuyết: “Chị dâu nghe điện thoại đi, anh Bạch Diệc Phi sắp chết rồi. Chị mau gọi điện thoại khuyên anh ấy đi”.   

             …  

             Bạch Diệc Phi tưởng Lưu Hà sẽ nghe lời, sau khi anh chết sẽ gửi video cho Lý Tuyết chứ không ngờ rằng Lưu Hà lại gọi điện thoại cho Lý Tuyết.   

             Hiện giờ Bạch Diệc Phi đang đứng ở bờ biển gần kho vàng số 3, trước mặt anh có một bia mộ.   

             Đây là tấm bia đích thân anh lập cho Mạnh Lâm.   

             Bạch Diệc Phi quỳ xuống nhìn bia mộ rồi nhớ lại những ngày tháng ở Nam Môn.   

             Sau đó anh lấy bia mộ ra, dùng tay viết lên trên đó hàng chữ: “Mộ của tôn sư Mạnh Lâm”.   

             Sau khi khắc xong hàng chữ, anh lại cắm bia mộ trở về chỗ cũ, sau đó dập đầu ba cái, khẽ giọng nói: “Chỉ có sư phụ như Người mới xứng đáng là sư phụ”.   

             Sau khi nói xong anh đứng lên rồi đi đến kho vàng số 3.    

             Lúc ở cửa động, anh vẫn còn do dự nhưng cuối cùng vẫn bước vào trong.   

             Anh đi đến bên ngoài một căn phòng, đứng ở bên ngoài mà không vào trong.   

             Anh biết, cô ta biết anh đã đến.   

             Tử Y ngồi trong phòng, nhắm chặt mắt, trên mặt không chút biểu cảm.   

             Sau một hồi trầm ngâm, Bạch Diệc Phi đột nhiên nói: “Con sắp chết rồi”.   

             Tử Y chớp chớp mắt.   

             Bạch Diệc Phi lại nói: “Con hi vọng tất cả đều là giả”.   

             Đáng tiếc…  

             Tử Y vẫn không ra gặp anh. Anh biết, người đàn ông tên Nguyệt kia nói đều là thật.   

             “Bọn họ” là bao gồm tất cả mọi người.   

             Bạch Diệc Phi thoát ra khỏi nỗi bi thương của chính mình, nói: “Sư phụ! Sau khi con chết, sư phụ có buồn không?”  

             “Có nghĩ đến mình vẫn còn một đồ đệ như này không?”  

             “Sư phụ! Có phải Người sống lâu quá rồi, quá quen với sinh ly tử biệt nên đã trở nên vô cảm rồi?”  

             “Con đến đây là muốn biết, tất cả những chuyện này có phải thật không? Và cả thái độ của Người nữa, hiện giờ con đã biết rồi”.   

             “Sư phụ!”  

             “Đây là lần cuối cùng con gọi Người như vậy”.   

             “Mặc dù con chỉ là một quân cờ nhưng mấy năm nay được Người dạy dỗ và bảo vệ khiến con học được rất nhiều điều, con vẫn rất biết ơn Người”.    

             “Tạm biệt!”  

             Sau khi nói xong, Bạch Diệc Phi khom người về phía cửa, sau đó xoay người đi ra bên ngoài.   

             Tử Y ở trong phòng đột nhiên mở mắt ra. Cô ta đứng dậy đi đến bên cửa, lớn tiếng nói: “Cậu đi cầu xin ông ta, ông ta có thể cứu được cậu”.   

             Bạch Diệc Phi chỉ dừng lại một chút.   

             Người mà Tử Y nói chính là người đàn ông tên Nguyệt nhưng Bạch Diệc Phi đã đến tìm ông ta và ông ta đã từ chối.   

             Bạch Diệc Phi cười một cách thê thảm, nói: “Không cần đâu!”  

             Sau khi nói xong, anh không do dự mà rời đi.   

             Tử Y ở trong phòng sắc mặt tái nhợt giống như bị hút hết sức lực, không kìm nổi mà lùi về sau một bước.   

             Nói thật lòng, con người chung sống với nhau lâu dài, kể cả là một quân cờ để lợi dụng nhưng dù sao vẫn có chút tình cảm.   

             Mấy năm nay Tử Y nhìn thấy sự kiên trì của Bạch Diệc Phi, cô ta cũng nhìn ra sự tôn kính xuất phát từ đáy lòng của anh. Cũng chính vì như vậy nên cô ta đã nhiều lần không nhẫn tâm ra tay.   

             Nhưng hiện giờ Tử Y có chút hối hận.   

             Nếu ban đầu cô ta chọn Bạch Khiếu thì kết cục chẳng phải sẽ khác?   

             Hoặc trước đó dùng Bạch Khiếu làm quân cờ thì chẳng phải sẽ khác đi?   

             Nhưng tất cả chỉ là giả thiết mà thôi.   

             Bạch Diệc Phi nói đúng. Tử Y sống quá lâu nên đã nhìn quen sinh ly tử biệt. Kể cả trong lòng cô ta không nỡ nhưng vẫn đủ lý trí để phân định rạch ròi chuyện nào quan trọng hơn.   

             Đợi chuyện này qua đi, thời gian dần trôi thì chuyện này cũng dần bị lãng quên.   

             Tử Y cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: “Thật ra… Vẫn còn một cách khác”.   

             …  

             Trong biệt thự ở cảng Lam Ba.   

             Lý Tuyết cho hai con bú sữa xong thì hai bé cũng lăn ra ngủ.   

             Bảo mẫu thấy vậy liền khuyên: “Hay cô chủ nhân lúc con ngủ say thì cũng đi ngủ chút đi! Nếu không, buổi tối chăm con, cô ngủ không ngon, dần dần sẽ hại người lắm”.   

             Lý Tuyết cũng không nói gì mà chỉ gật đầu rồi lên tầng định đi nghỉ.   

             Sau khi quay về phòng, cô nhìn trên điện thoại xuất hiện lời mời kết bạn và cả một đoạn video.   

             Do đặc thù công việc nên Lý Tuyết không cài đặt chế độ bảo mật mới kết bạn được mà ai add cô cũng được.   

             Sau khi nhìn thấy lời mời này, cô có chút hiếu kỳ rồi mở video ra.   

             Nhưng khi xem xong video đó, toàn thân cô đờ đẫn.   

             Giờ cô không muốn ngủ, sau khi xem xong video cô liền gọi điện thoại cho Bạch Diệc Phi nhưng anh đã tắt máy.   

             Sau đó cô lại vội gọi điện thoại cho Lưu Hà, hỏi: “Cô là ai? Chuyện gì vậy? Hiện giờ Bạch Diệc Phi đang ở đâu? Anh ấy bị sao vậy?”  

             Trong điện thoại truyền lại giọng nói nghẹn ngào của Lưu Hà: “Chị dâu! Chị đừng vội, hiện giờ em đang đi tìm anh ấy, hiện giờ bọn em đang ở đảo Lam”.   

             Lý Tuyết vừa giận vừa sốt sắng nói: “Giúp tôi tìm anh ấy rồi bảo anh ấy gọi điện thoại lại ngay cho tôi”.   

             “Vâng!”  

             

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 263 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status