Long tế

Chương 5





Chương 5: Người giàu nhất Thương Châu

“Thằng oắt kia, làm gì thế?” Tên bảo vệ cao lớn mặt đen kịt đứng đầu nhìn Trần Phong với ánh mắt hung dữ.

“Tìm người.” Trần Phong nói thật.

“Tìm người?” Tên bảo vệ mặt đen cười khinh bỉ hỏi: “Thằng oắt mày biết chỗ này là chỗ nào không?”

“Núi Ngọc Tuyền.” Trần Phong thản nhiên nói.

“Mẹ nó, biết đây là núi Ngọc Tuyền mà còn dám đến tìm người à? Mày có thể quen biết ai ở đây sao?” Vương Đại Hải cười khẩy. Áo quần cả người Trần Phong cộng lại giá không quá một trăm tệ, lại còn cưỡi một chiếc xe máy điện giao hàng. Loại người này sao có quan hệ gì với người trong khu biệt thự được.

Trần Phong cau mày, anh chỉ muốn khiêm tốn nhưng lại không ngờ lại gặp phải một tên bảo vệ mắt chó nên thấy người ta thấp kém.

Thấy Trần Phong không nói gì, Vương Đại Hải càng hống hách hơn, cho rằng mình đã nhìn thấu được bộ mặt thật của Trần Phong.

“Thằng oắt, nói mau, mày tìm ai, Lý tổng hay ông chủ Thẩm?” Vương Đại Hải châm biếm hỏi. Lý Tuấn Thành và Thẩm Hồng Xương là hai người nổi danh nhất ở thành phố Thương Châu, một người là người đứng đầu thành phố Thương Châu, người còn lại là người giàu nhất thành phố Thương Châu. Trước đây đã có rất nhiều người đục nước béo cò lên đây nói quen biết hai người nhưng cuối cùng đều bị Vương Đại Hải vạch trần, sau đó còn dần cho một trận nữa.

“Tôi tìm Thẩm Hồng Xương, tôi có mua một căn biệt thự ở chỗ ông ta, tôi sang đây để xem biệt thự.” Trần Phong thở dài nói. Anh biết mình nói thật thì Vương Đại Hải cũng không tin nhưng anh muốn cho Vương Đại Hải thêm một cơ hội nữa. Nếu hắn cho anh vào thì anh sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, dù sao thì sau này anh cũng sẽ sống ở đây.

“Ha ha ha ha!”

Không ngoài dự đoán của Trần Phong, đáp lại anh chỉ là một tràng cười mỉa mai không hề kiêng kỵ.

Vương Đại Hải cười đến khom lưng, cười đến chảy nước mắt.

“Ha ha ha, tụi bay nghe thấy chưa? Thằng ngốc này nói nó mua một căn biệt thự ở chỗ ông chủ Thẩm đấy, cười chết mẹ tao rồi.”

“Thằng ngốc này giao hàng đến ngu người rồi. Lẽ nào hắn không biết cho dù có bán hắn đi cũng không thể mua nổi một mét vuông đất của biệt thự ở đây sao.”

“Nếu hắn có thể mua được một căn biệt thự ở đây thì tao ăn luôn chiếc xe điện này cho coi.”

Mấy tên bảo vệ cười nghiêng ngả. Bọn chúng thấy nhiều người nổ rồi nhưng chưa từng thấy ai nổ như Trần Phong, vừa đến là nói mình đã mua một căn biệt thự của núi Ngọc Tuyền.

Thế này chẳng phải là nổ nữa rồi, đệch mẹ, thế này là nằm mơ giữa ban ngày rồi!

Trần Phong lắc đầu, phản ứng của mấy tên bảo vệ trước mặt khiến anh giở khóc giở cười.

Sao thời buổi này nói thật chẳng ai tin thế nhỉ.

“Được rồi, oắt con, nể mặt mày tấu hài cho ông nên hôm nay ông không dạy dỗ mày, cút xéo đi, tự lăn xuống núi, chỗ này không phải nơi mày tới được đâu.” Sau khi cười xong thì Vương Đại Hải phất tay nói với Trần Phong hệt như đuổi ruồi.

Vốn với tính tình của hắn thì hôm nay ít nhất phải đánh Trần Phong một trận tơi bời để cho anh biết cái gì gọi là trời cao đất dày.

Nhưng Trần Phong khiến chúng vui vẻ nên Vương Đại Hải thấy mình có thể nhân từ chút, tha cho Trần Phong một lần.

Cùng lúc đó trong khu biệt thự, tại một gian phòng khách sang trọng, Trần Trung đi qua đi lại trước cửa sổ, sau lưng ông ấy là một người đàn ông thân hình thô kệch.

Da của hắn ngăm đen, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra vẻ bặm trợn, chỉ nhìn bề ngoài chắc không ai có thể đoán ra hắn có liên quan gì đến người giàu nhất thành phố Thương Châu.

Người đàn ông này chính là người giàu nhất Thương Châu, Thẩm Hồng Xương.

“Ông Trần, cậu Trần… khi nào mới đến vậy?” Bấy giờ, Thẩm Hồng Xương cũng khá căng thẳng. Hôm qua, sau khi Trần Trung gọi điện bảo người kế thừa nhà họ Trần sắp đến Thương Châu thì hắn mất ngủ cả một đêm.

Hắn không biết tính cách cậu chủ nhà họ Trần này thế nào, có dễ nói chuyện hay không.

Tuy người ta đều nói hắn là người giàu nhất thành phố Thương Châu nhưng Thẩm Hồng Xương hiểu rất rõ mình còn được xem là có máu mặt ở mảnh đất Thương Châu nhỏ bé này thôi, mang đến chỗ đâu đâu cũng là người quyền quý như thủ đô thì cái danh người giàu nhất Thương Châu của mình chẳng là cái rắm gì cả.

“Cậu chủ…” Trần Trung cũng hơi thấp thỏm, gọi điện xong từ hơn một tiếng trước rồi, theo lý mà nói thì Trần Phong phải đến từ sớm rồi mới đúng, nhưng giờ vẫn chưa thấy người đâu.

Trần Trung muốn gọi điện hỏi Trần Phong đến đâu rồi nhưng lại sợ khiến anh không vui.

Ngay lúc này, điện thoại ông ấy lại reo lên.

“Cậu chủ!”

“Tôi ở trước cổng.” Trần Phong chỉ nói bốn chữ này rồi cúp máy.

Sắc mặt Trần Trung thay đổi, ở cổng? Sao lại không vào?

“Tao nói thằng oắt này, ông bảo mày cút mà tai mày điếc con mẹ nó rồi à?!” Thấy Trần Phong không những không nghe lời mình mà con đứng gọi điện trước mặt mình, Vương Đại Hải chợt thấy rất bực.

Trần Phong cười như không nói: “Anh muốn tôi cút?”

“Thế nào, còn muốn ông giúp mày cút à?” Vương Đại Hải không ngừng cười khẩy, bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc, vừa nói vừa giơ chân đạp chiếc xe điện của Trần Phong.

Chiếc xe điện Trần Phong cưỡi ba năm bị đạp ngã tan nát.

Trần Phong nhíu mày, sắc mặt lạnh đi, anh cưỡi chiếc xe điện này dầm mưa dãi nắng đi giao hàng đã ba năm, có thể nói đã có tình cảm gắn bó từ lâu, bây giờ lại bị một tên bảo vệ đạp gãy nát.

Trần Phong ngay tức khắc cảm thất rất khó chịu.

Vương Đại Hải không quan tâm nhiều như thế, gọi thêm vài tên bảo vệ nữa đứng vây Trần Phong lại.

“Thằng oắt, nếu mày đã không chịu cút khỏi đây thì để ông giúp mày cút. Lại đây, ngoan ngoãn đưa mặt ra đây cho ông tát hai bạt tai thì ông sẽ thả mày xuống núi.” Vẻ mặt Vương Đại Hải vênh váo, cho rằng Trần Phong đã như con cá nằm trên thớt để mình tùy ý cắt xẻo rồi.

“Anh xác định muốn tát tôi hai bạt tai?” Trần Phong cười rồi bước về phía Vương Đại Hải.

“Thế nào? Tao tát mày thì mày có thể làm gì được tao?” Vương Đại Hải cười lớn, càng lúc càng cảm thấy thằng nhóc trước mặt hơi đần.

Tuy mình chỉ là một đội trưởng bảo vệ nhưng lại là người của nhà họ Thẩm, chỉ dựa vào cái danh nhà họ Thẩm này thôi đã đủ để khiến thằng giao hàng này sống không nổi rồi.

Ở địa bàn này, cho dù là quan to hiển hách gì thì cũng phải khách sáo, không có lệnh của nhà họ Thẩm, hắn nói không cho vào thì là không cho vào, không ai dám sinh sự!

Nói xong, Vương Đại Hải liền giơ tay lên tát vào mặt Trần Phong.

Nhưng còn chưa tát được thì tay hắn đã bị người ta nắm chặt, sau đó thì bị một cái tát giáng thẳng xuống mặt hắn.

Ngay sau đó, một gương mặt cực kỳ u ám xuất hiện trước mặt hắn.

“Ông… ông chủ Thẩm?” Đầu Vương Đại Hải như nổ tung, chỉ cảm thấy lưỡi mình líu lại. Vì người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn đây chính là người giàu nhất Thương Châu, Thẩm Hồng Xương danh tiếng lẫy lừng!

“Ông chủ Thẩm, sao… sao ông lại đến đây.” Giọng nói của Vương Đại Hải hơi run rẩy, hắn hiểu rõ vị giàu nhất Thương Châu này đáng sợ như thế nào.

“Cậu có cần đánh luôn cả tôi không?”

Thẩm Hồng Xương gằn giọng hỏi, trước đây hắn còn muốn nịnh bợ Trần Phong nữa thế mà mới chớp mắt vệ sĩ nhà mình đã cản Trần Phong ở ngoài cổng, còn suýt chút nữa bị đánh.

Giây phút này, Thẩm Hồng Xương thậm chí còn muốn giết luôn Vương Đại Hải.

———————



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1355 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status