Khu vui chơi đáng sợ

Chương 7


  Cảnh tượng trong căn phòng thứ hai càng kỳ dị hơn căn phòng đầu tiên, bốn bức tường xung quanh, nền nhà, trần nhà, chỗ nào cũng vẽ mặt người, trong căn phòng trống rỗng lạnh lẽo, các gương mặt trên tường được vẽ sát cạnh nhau. Hơn nữa, ngay trung tâm của sàn nhà, là một cái két sắt được đặt một mình trơ trọi ở đó.

"Câu đố này được đưa ra rõ ràng thế sao." Phong Bất Giác đi thẳng đến phía trước két sắt, ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận, "Haiz… Dù sao cũng là hình thức huấn luyện, có lẽ sẽ xem xét đến yếu tố người chơi không thể bình tĩnh suy nghĩ trong cơn hỗn loạn." Lời anh nói như đang tỏ ý chê bai độ khó của phó bản này quá thấp.

Vương Thán Chi cũng đi theo phía sau, lúc này anh ta cảm thấy những gương mặt được vẽ trên tường trông rất sinh động, thậm chí không tìm được bất kỳ hai gương mặt nào giống nhau. Trong căn phòng này như có hàng trăm đôi mắt thật sự đang nhìn chằm chằm vào hai người họ, khiến người ta sởn tóc gáy.

"Anh Giác, chúng ta kéo két sắt ra ngoài rồi hãy nghiên cứu được không?" Vương Thán Chi nói.

"Nhiều nhất là ba phút thì xong." Phong Bất Giác nhanh chóng đứng lên, cầm mẫu phác họa sáu gương mặt ra ngoài, giơ sát lại gần, bắt đầu quan sát những gương mặt trên tường: "Đến gần két sắt xem xem, sẽ có nhắc nhở hệ thống, bảo chúng ta nhập vào dãy số mật khẩu để mở." Tầm nhìn của anh nhanh chóng dừng lại: "Hừm, đây rồi." Anh đi về phía một bức tường, nghiêng đầu qua bên trái: "Đa số các gương mặt vẽ trên tường kia đều là để làm loạn tầm mắt của người chơi." Anh chỉ vào mặt tường kia: "Nhìn đi, liên tục sáu gương mặt, nhìn vào sẽ thấy chúng xếp thành một hàng, hơn nữa chúng chính là sáu gương mặt vẽ trên manh mối, giống hệt như nhau." Anh lần lượt so sánh những gương mặt đáng sợ khó mà nhìn thẳng kia, từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, dựa theo thứ tự của sáu gương mặt kia, kết hợp với chữ số trên góc của manh mối, nhẹ nhàng nói: "Bốn, một, sáu, ba, năm, hai."

Phong Bất Giác quay trở lại bên cạnh két sắt, bắt đầu nhập vào mật khẩu, "Nếu khi xem xét căn phòng số một chỉ cần mở cửa rồi quan sát xung quanh, không tìm kiếm kĩ càng, thì sẽ không phát hiện manh mối phác họa. Vậy thì lúc mở cửa căn phòng thứ hai, càng không thể giải được mật khẩu két sắt." Anh lại xoay đầu liếc nhìn sáu gương mặt kia: "Thật ra đáp án đã hiện ra ở khu vực được ánh sáng chiếu vào rõ nhất khi mở cửa ra, nhưng không có nhắc nhở về bản phác họa, dù biết mật khẩu là sáu chữ số nhưng sẽ không tìm được những con số này trong căn phòng này.

Lúc này, két sắt thật sự được mở ra, bên trong có hai món đồ, một chiếc chìa khoác và một tấm thẻ.

"Tính toán sai rồi." Phong Bất Giác xem xong thuộc tính của hai món đồ kia thì lập tức nói.

"Sao thế?" Vương Thán Chi dường như bị nhiễm sự ung dung của anh, lúc này cũng trở nên bình tĩnh hơn, giá trị sợ hãi lại trở về giá trị trên 3%.

"Chìa khóa này chắc là sẽ nhanh chóng dùng tới, nhưng mà cái này…" Phong Bất Giác đưa tấm thẻ cho Vương Thán Chi.

[Tên: Nắm đấm bộc phá]

[Thuộc tính thẻ kỹ năng: Kỹ năng chủ động, sau khi sử dụng hai lần sẽ biến mất]

[Loại kỹ năng: Chiến đấu]

[Hiệu quả: Đánh trúng mục tiêu sẽ phát nổ, tạo thành sát thương thuộc tính hỏa]

[Tiêu hao: 50 giá trị thể năng]

[Điều kiện học: Sở trường chiến đấu F]

[Ghi chú: BÙM!]

"Tôi còn nghĩ phần thưởng sẽ là trang bị, kết quả lại là kỹ năng." Phong Bất Giác nói.

"Này…Trước hết không nói về việc nó là trang bị hay là kỹ năng, sao anh Giác lại biết nó sẽ có phần thưởng?" Vương Thán Chi hỏi.

"Không phải rất rõ ràng sao? Tuy hình thức này ngoài kinh nghiệm ra thì không tặng phần thưởng gì thêm, nhưng để bảo đảm tính chất của game, phó bản vẫn sẽ cho người chơi hai cách để vượt ải." Phong Bất Giác giải thích nói: "Chúng ta đang đi theo con đường giải câu đố, chứ không phải dùng bạo lực xông lên." Anh cầm chìa khóa trên tay, cùng Vương Thán Chi rời khỏi căn phòng thứ hai.

"Người chơi không lựa chọn cách giải câu đố, chỉ cần khắc phục nỗi sợ hãi, bình tĩnh mà đón kẻ địch, tiến hành chiến đấu có hiệu quả, có thể tăng cấp độ sở trường. Khi level nhân vật tăng lên, kỹ năng và phương thức chiến đấu cũng tăng lên, trong quá trình chiến đấu cũng có thể nhận được giá trị thành thạo.

Còn những người chơi game như chúng ta, thì càng xem trọng việc nâng cấp toàn thể hiệu suất game, chứ không chỉ đơn thuần là nâng cấp hiệu suất chiến đấu. Thông qua giải câu đố có thể giảm độ khó vượt ải, giảm tỷ lệ chiến đấu, nắm vững tình hình phó bản hơn. Nhưng sau khi cấp độ sở trường của những người chơi thế này bị giảm xuống, hệ thống tự nhiên sẽ có bồi thường ở phương diện khác, thông thường mà nói, có lẽ sẽ cho nhiều giá trị thành thạo hơn."

Vương Thán Chi nghe đến đây thì hiểu ra, nói tiếp: "Nhưng hình thức huấn luyện không có giá trị thành thạo có thể nhận, nên nếu lựa chọn giải câu đố, người chơi có thể trực tiếp nhận được vật phẩm trong phó bản xem như bồi thường."

"Chính xác." Phong Bất Giác thử đi đến cánh cửa của căn phòng thứ ba, giống hệt như anh đã dự liệu, cửa phòng bị khoá, anh liền dùng chiếc chìa khoá trong tay để mở, quả nhiên phù hợp, chìa khoá biến mất ngay sau khi cánh cửa mở ra.

Trong căn phòng thứ ba rất sạch sẽ, ở chỗ sát bên tường có đặt một chiếc bàn, trên bàn có một chiếc máy tính xách tay.

"Đúng rồi, cấp độ sở trường của cậu mở bao nhiêu cái rồi?" Lúc cầm máy tính xách tay lên, Phong Bất Giác hỏi.

"Khả năng chiến đấu và thông dụng của tôi đều là F, còn anh Giác thì sao?"

"Tôi chỉ mới mở khả năng thông dụng thôi." Phong Bất Giác đã mở chiếc máy tính xách tay ra: "Sở trường chiến đấu của cậu được mở trong trường hợp nào?"

"Trong quá trình hướng dẫn tân thủ tôi bị những sinh vật giống như khỉ tập kích, sau khi tiêu diệt hết bọn chúng, hệ thống liền nhắc nhở tôi đã có sở trường chiến đấu cấp F." Vương Thán Chi nhớ lại, nói: "Nhưng mà cấp độ sở trường 'thông dụng' chỉ xuất hiện sau khi quá trình hướng dẫn tân thủ kết thúc."

"Thì ra là vậy, xem ra phải tìm cơ hội để mở hết sáu sở trường rồi tính tiếp." Phong Bất Giác suy nghĩ rồi nói.

Anh lập tức xoay đầu lại nói với Vương Thán Chi: "Khi nhận được kỹ năng, thanh kỹ năng trong bảng chọn của cậu cũng xuất hiện rồi đúng không? Nếu đã phù hợp điều kiện, cậu mau đeo thẻ kỹ năng lúc nãy lên đi, nói không chừng lát nữa sẽ dùng đến."

Lúc nãy cũng là lần đầu tiên Phong Bất Giác nhặt được thẻ kỹ năng, khi xem thuộc tính, hệ thống liền nhắc nhở thanh kỹ năng của anh đã mở.

Thanh kỹ năng của nhân vật trong "Khu vui chơi đáng sợ" có tổng cộng mười hai ô, chỉ có thể điều chỉnh kỹ năng trước khi phó bản bắt đầu, bất luận sau đó nhân vật có bao nhiêu loại kỹ năng, khi người chơi vào phó bản, chỉ có thể trang bị nhiều nhất mười hai kỹ năng. Hơn nữa thẻ kỹ năng đã được trang bị, bất luận có sử dụng hay chưa đều sẽ khóa với nhân vật, không thể tiến hành giao dịch. Nêu nếu người chơi nhận được một thẻ kỹ năng mà muốn bán đi thì phải để vào balo, tuyệt đối không thể trang bị vào thanh kỹ năng. Một khi trang bị vào, thực thể của thẻ sẽ biến mất, kỹ năng sẽ chuyển hóa thành một nhóm số liệu trong bảng chọn của người chơi.

Có một cài đặt khác, là khi thẻ kỹ năng là một vật phẩm thì chỉ có thể mang ra khỏi phó bản chứ không thể mang vào, chính là để đề phòng có người đã trang bị mười hai kỹ năng từ trước, sau đó lại mang thêm các thẻ dự trữ trong balo vào phó bản.

Nhưng có vài trường hợp là ngoại lệ, ví dụ như người chơi nhặt được một thẻ kỹ năng mới trong phó bản và cũng đủ điều kiện học kỹ năng đó, mà thanh kỹ năng thì đã đầy. Lúc đó, có thể dùng thẻ mới nhặt được để thay thế một kỹ năng đã trang bị trước đó, nhưng kỹ năng bị thay thế đó cần phải trở lại không gian đăng nhập mới có thể trang bị lại. Còn có một số thẻ kỹ năng đặc biệt, tồn tại theo hình thức của vật phẩm, như bia đá, hộp giấy vân vân, những thứ này có thể mang ra vào phó bản.

"Xuất hiện thì xuất hiện rồi, nhưng kỹ năng này sao lại có thông báo là sẽ biến mất sau khi sử dụng hai lần chứ?" Vương Thán Chi không hiểu nói.

Hỏi cái này, rõ ràng là chưa xem nội dung giải thích của game.

Phong Bất Giác vừa say mê hứng thú mở máy tính xách tay ra xem, vừa trả lời: "Thuộc tính thẻ kỹ năng là then chốt, kỹ năng chia thành chủ động và bị động. Kỹ năng chủ động gồm có ba loại là 'Vĩnh viễn nắm vững', 'Dùng theo thời hạn' và 'Tiêu hao theo lượt dùng'. Kỹ năng bị động thì có hai loại là 'Vĩnh viễn nắm vững' và 'Dùng theo thời hạn'." Anh suy nghĩ vài giây: "Thẻ của cậu là loại 'Tiêu hao theo lượt dùng', dùng xong lần thứ hai thì kỹ năng cũng biến mất."

"Cảm giác như đang bị troll…" Tuy Vương Thán Chi nói như vậy, nhưng cũng làm theo lời Phong Bất Giác nói mà trang bị kỹ năng lên người.

"Không, hợp lý mà." Phong Bất Giác nói: "Với giá trị thể năng hiện tại của cậu, trạng thái đầy cũng chỉ có thể đánh liên tục hai nắm đấm. Nếu có cơ hội và điều kiện thì mới sử dụng, ít nhất thì trong phó bản này cậu sẽ tuyệt đối không cần đánh ra nắm đấm thứ ba, thậm chí có khả năng chẳng cần đánh phát nào." Anh dừng lại một chút: "Hơn nữa, nếu là loại vĩnh viễn hoặc loại có thời hạn, điều kiện học và tiêu hao sử dụng e rằng không thấp như vậy, có khả năng sẽ cần cấp độ sở trường chiến đấu và tiêu hao thể năng nhiều hơn. Bằng không thứ gọi là 'kỹ năng' này quá rẻ rồi. Ví dụ người chơi có sở trường nhắm bắn level 50 liền trang bị quyền pháp vĩnh viễn lên người. Nếu kỹ năng chiến đấu F là có thể dùng và chỉ tiêu hao 50 giá trị thể năng, vậy thì có thể đánh liên tục một trăm cú đấm, nói dùng là dùng, như vậy thì sao có thể."

Vương Thán Chi nghe xong cũng cảm thấy có lý: "Ừ… Anh nói cũng đúng, nếu bây giờ cho tôi kỹ năng mà chỉ cần sở trường chiến đấu cấp F là có thể học, nhưng phải tiêu hao 101 thể năng, chứng tỏ game này có vấn đề rồi."

"Ừ, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, cấp độ sở trường là F, tức là tỷ lệ sử dụng kỹ năng chủ động thành công chỉ có 20%, nên có thể nói nhân vật level thấp nhận được kỹ năng, có thể thi triển được không còn phải xem nhân phẩm của cậu." Phong Bất Giác nói.

"Rõ ràng là đang troll ông đây mà!"

"Nên tôi mới trông mong vào việc tìm trang bị. Tôi từng xem qua thông tin trên trang chủ, Close Beta chỉ mới bắt đầu vào buổi sáng thì buổi chiều đã có công lược được đăng lên. Trên diễn đàn đã có người chơi level mười mấy nói rằng cách tăng sức mạnh nhanh nhất của người chơi level thấp trong game này chính là tìm được trang bị. Nhưng trang bị level thấp phẩm chất 'Tinh xảo' trở lên là cực kì hiếm gặp." Phong Bất Giác một lúc làm hai việc, anh vừa nói, vừa nhanh chóng mở máy tính xách tay ra xem sơ qua: "Có lẽ là vì game này có thể tăng đến level mười mấy rất nhanh, hơn nữa khi còn ở level thấp nếu người chơi có được trang bị tốt trong tay, không cần giải câu đố cũng có tỷ lệ dùng bạo lực vượt ải, nên game hầu như không cung cấp các trang bị mạnh cho level thấp." Anh đóng máy tính xách tay lại: "Còn một điều nữa, sau khi lên đến level 10, trang bị tinh xảo level thấp sẽ trở thành những món đồ không cần dùng đến nhưng lại không nỡ bỏ đi, hiện tại khu giao dịch lại chưa mở, giữ lấy thì chỉ chiếm hành trang."

Phong Bất Giác đang diễn giải, đột nhiên nói: "Haiz, tính toán sai rồi…"

"Sao thế?" Vương Thán Chi lập tức căng thẳng, cầm con dao gọt trái cây xoay đầu nhìn lại hành lang chỗ cửa phòng, ngoài vết tay máu dính trên mặt tường đối diện hành lang thì không còn sự bất thường gì khác.

"Nói ra thì những chuyện mở rương thế này nên để cho cậu đi làm, tôi chỉ cần nói mật khẩu hoặc cách mở cho cậu biết là được." Phong Bất Giác nói.

"Cắt! Tôi còn tưởng anh sẽ nói cái gì hay." Vương Thán Chi nói, "Nhân phẩm gì đó chỉ là mây gió thoáng qua, chỉ là xác suất tỷ lệ mà thôi, lẽ nào anh nhất định sẽ mở ra rác rưởi sao?"

"Tôi thật sự muốn đi ra ngoài hành lang nhặt đá lên ném chết anh."

"Được rồi… Tôi sai rồi."

Phong Bất Giác để máy tính xách tay vào trong hành trang, nói nói: "Đi thôi, vừa đi tôi vừa nói cho cậu nghe cốt truyện rốt cuộc là gì…"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status