Khu vui chơi đáng sợ

Chương 38: Sơn Trì Quỷ Ốc quyển (5)


Phong Bất Giác men theo đường hầm tiếp tục đi xuống dưới, khung cảnh đáng sợ trước đó dường như không ảnh hưởng gì đến anh, anh vẫn đi về phía trước bình thường, không có chút áp lực.

Không lâu sau, anh đi đến đầu còn lại của đường hầm, là một hầm đất nhỏ hẹp và ẩm ướt.

Trong hầm đất có một cánh cửa nhà tù, nó không hề có gì kỳ lạ, trong những niên đại xa xôi hơn, hầm đất kiểu căn phòng to thế này thường dùng làm nhà tù nhốt một loại ác ma nào đó, hiện giờ sẽ trở thành một chỗ chứa đầy bài vị. Bốn bức tường ở hành lang và nền đất đều bị lớp vỏ đồng nhẵn mịn phủ kín. Cánh cửa nhà tù làm bằng sắt cồng kềnh này rất nặng, một khi mở ra, bản lề sẽ phát ra tiếng rít cực kì chói tai. Ở giữa nhà tù có đặt một chiếc quan tài, anh đi lại gần vài bước rồi dùng đèn pin chiếu vào quan tài thì biết nó chưa bị đóng đinh, thậm chí còn không được đặt khít…

Phong Bất Giác dùng hết sức đẩy cánh cửa sắt ra, đi vào trong, nhưng không vội vã mở nắp quan tài ra, mà dùng đèn pin tìm kiếm một lượt xung quanh. Quả nhiên có thu hoạch, trên một trong bốn bức tường, anh lại tìm được một đoạn trong "Quỷ Cung", lần này là một quyển sách máu:

[Những ma đầu khoác áo dài bi thương,

sát hại quân vương cao quý;

(A a! Bọn ta vô cùng thương tiếc, bình minh không còn xuất hiện trên người hắn, vô cùng thê lương!)

Bao trùm lấy vinh hoa hắn từng có,

Giống như hoa tươi phẫn nộ,

Mà hiện giờ đã trở thành chuyện cũ mịt mờ,

Tất cả đã bị năm tháng xóa nhòa.]

"Ủa… Đây là đoạn thứ năm à." Phong Bất Giác xem xong thì nói thầm.

Thông báo hệ thống cũng lập tức vang lên: [Cập nhật tiến độ nhiệm vụ phụ tuyến]

Thông tin trong bảng nhiệm vụ đã trở thành: [Tìm ra toàn bộ 6 đoạn "Quỷ Cung", tiến độ hiện tại 3/6]

Phong Bất Giác đi đến bên cạnh quan tài, một tay cầm đèn pin, một tay nắm lại thành nắm đấm, giống như gõ cửa, gõ cốc cốc cốc ba tiếng vào vách quan tài: "Này, cô Madeleine, cô có ở đó không?" Cũng chẳng hiểu từ đâu mà anh biết cái tên này.



Thời gian dần dần trôi qua, giá trị sợ hãi của Dũng Sĩ Vô Địch cũng dần tăng lên khoảng 15%, sau đó ổn định ở con số này. Anh ta hoảng sợ không phải là vì gặp phải quái vật mang tính chất thật gì đó, mà là vì sau một khoảng thời gian tìm kiếm thì không tìm thấy đường rời khỏi tầng hai...

Mỗi một lối hành lang, mỗi một căn phòng, cùng những bức tranh, ngọn đèn, vật trang trí treo trên tường đều vừa lạ lại vừa quen.

Kiến trúc này có một không gian rất kỳ lạ, phần bên trong của tòa dinh thự rộng lớn hơn so với nhìn từ bên ngoài rất nhiều. Độ rộng của hành lang dường như có thể thay đổi bất cứ lúc nào, đi đếm số cửa phòng dọc theo hai bên hành lang, lần nào cũng sẽ đến ra được con số khác nhau. Mà cho đến hiện tại, Dũng Sĩ Vô Địch vẫn chưa đi đến đầu còn lại của bất cứ hành lang nào, chỉ cần anh ta đi đến khúc cuối của một đoạn nào đó thì sẽ nhìn thấy một lối rẽ mới hoặc khúc giao hình chữ T.

Bước đi bình thường, giá trị thể năng tiêu hao cực kì ít ỏi, chỉ có đi lại trong "thời gian dài" thì mới nhìn thấy được thể năng giảm rõ rệt. Tình huống này rất giống với tình hình trong cuộc sống hiện thực. Nếu bảo một người đi bộ đường dài, đi liên tục hơn hai mươi phút, anh ta sẽ có cảm giác hơi mệt mỏi một chút, đi trên bốn mươi phút sẽ cảm thấy mỏi chân. Nếu đi hơn một giờ đồng hồ, nhất định phải dừng chân lại để nghỉ ngơi. Đương nhiên, ví dụ đưa ra ở đây là một người bình thường, không phải vận động viên chuyên nghiệp gì đó.

Cảm giác mệt mỏi này sẽ dần dần được tích lũy, hơn nữa đi càng lâu càng cảm thấy rõ hơn. Dưới sự gặm nhấm của sợ hãi, phản ứng này của Dũng Sĩ Vô Địch ngày càng tăng cao, khi anh ta nhìn thấy giá trị thể năng bắt đầu có tốc độ giảm xuống rõ rệt, anh ta sẽ không bình tĩnh mà lựa chọn nghỉ ngơi, ngược lại anh ta sẽ lựa chọn cách tăng tốc độ đi về phía trước…

Anh ta đã không còn thăm dò, mà là bỏ chạy.

Anh ta nhận ra được một dự cảm mạnh mẽ trong lòng, nếu không nhanh chóng làm gì đó thì sẽ bị nhốt ở đây và chết. Khi thể năng của anh ta giảm đến một mức độ nhất định, trong màn đêm đáng sợ sẽ có thứ gì đó tìm đến anh ta…

"Hộc... Hộc hộc..." Hô hấp của Dũng Sĩ Vô Địch trở nên nặng nề, anh ta mở bảng chọn game, giá trị thể năng của bản thân rõ ràng vẫn còn khoảng 1000 tròn trịa, hơn nữa cũng không chạy nhảy, chỉ bước đi nhanh mà thôi, lẽ ra không nên như vậy mới đúng.

Anh ta dừng lại, hai tay chống lên đầu gối, điều hòa hơi thở, nhổ nước bọt. Lúc này, anh ta đột nhiên phát hiện trong bụng của mình có cảm giác kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc là cảm giác gì.

"Chuyện gì thế này…" Dũng Sĩ Vô Địch nhủ thầm một câu, tự nói với bản thân để có thể giảm bớt sự ảnh hưởng của nỗi sợ hãi, giúp anh ta tập trung lại tinh thần.

Đột nhiên, tầm nhìn của anh ta liếc thấy thứ gì đó. Anh ta xoay mặt qua nhìn, liền phát hiện bên cạnh mình có một chiếc gương. Một chiếc gương hình chữ nhật cao khoảng hai mét, được treo trên bức tường của hàng lang, xung quanh chiếc gương là khung gỗ điêu khắc, hoa văn đơn giản nhưng không mất đi sự tinh tế.

"Kỳ lạ… Lúc nãy có cái này sao?" Anh ta không kìm được mà hỏi một câu, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Lúc này Dũng Sĩ Vô Địch đã sớm chết lặng đứng đó nhìn về cuối hành lang ở đằng xa, không còn chú ý đến việc hai bên hàng lang có bao nhiêu cánh cửa, càng không quan sát những vật trang trí như bức tranh chân dung, đèn tường, hay các bức tượng điêu khắc nữa. Hành lang này không quá rộng rãi, thứ giống như chiếc gương này xuất hiện lần đầu tiên, lại là một chiếc gương rất to, anh ta chẳng có lý do gì mà không chú ý thấy.

Khi phát hiện ra chiếc gương, Dũng Sĩ Vô Địch đang đứng đối diện với nó, tư thế khom lưng, hai tay đang chống lên đầu gối. Nhưng sau khi anh ta di chuyển sự chú ý lên chiếc gương, anh ta liền đứng thẳng người dậy theo bản năng, đưa mặt nhìn thẳng vào. Lúc xoay người, suýt chút thì đã ngất xỉu.

Dáng vẻ trong gương trông chẳng có gì khác biệt với dáng vẻ hiện tại của anh ta, nhưng toàn bộ khoang bụng lộ ra ngoài. Ở vị trí của phần bụng đều không có quần áo và da thịt, vừa nhìn qua thì trực tiếp nhìn thấy cả một đoạn ruột.

Dũng Sĩ Vô Địch lập tức cảm thấy kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, lùi ngược về sau, dựa lưng vào bức tường còn lại của hành lang. Anh ta trừng to mắt, hơi thở dừng lại gần mười giây.

"Ảo… Đây là ảo giác…" Sau khi anh ta dần hồi phục lại một chút, sắc mặt hung hăng đi đến trước gương, "Hù dọa ai chứ… Không phải chỉ nhìn thấy nội tạng của bản thân thôi sao." Miệng thì nói như vậy, nhưng giá trị sợ hãi sẽ không lừa người, anh ta vẫn rất sợ hãi. Khi con người cực kì sợ hãi sẽ có các phản ứng ngược lại bình thường, tỏ ra bực dọc khó chịu là một trong các phản ứng đó.

Ánh mắt của Dũng Sĩ Vô Địch không kìm được mà nhìn xuống phần bụng của mình trong gương, anh ta có thể nhìn thấy phần ruột bên trong dường như vẫn đang nhúc nhích. Nhìn kĩ hơn một chút thì có thể nhìn thấy một số chi tiết kỳ dị…

Phần cắt ngang của ruột càng nhìn càng thấy kỳ lạ... Nó trông giống như… Giống như một lối hành lang!

Anh ta lạnh cả sống lưng, cổ cứng đờ không thể xoay chuyển. Hai giây sau, anh ta giận dữ hét lên một tiếng, giơ chân đá vào kính, đạp vỡ nó, sau đó xoay người định bỏ đi.

Ai ngờ khi anh ta vừa xoay người thì phát hiện hai bên hành lang trước mặt xuất hiện rất nhiều chiếc gương giống như vậy. Toàn bộ cánh cửa phòng đều biến mất, thay vào đó vô số chiếc gương xuất hiện khắp nơi.

"A a a!!!" Anh chàng Vô Địch hét lớn, cắm đầu chạy một mạch xông thẳng về phía trước. Anh ta không biết chuyện này rốt cuộc là ảo giác hay là tình hình thực tế của căn phòng biến thành, nhưng anh ta cảm thấy nỗi sợ hãi và sự nguy hiểm. Anh ta không muốn ở trong hành lang này thêm một giây phút nào.

Một tiếng loảng xoảng vang lên, một bóng dáng người đập vỡ cửa kính lao ra từ cửa sổ tầng hai của dinh thự.

Trong thời khắc rơi tự do trong không trung, Dũng Sĩ Vô Địch không có chút chuẩn bị. Một giây trước đó anh ta vẫn còn đi trong hành lang, anh ta đang chạy trong một đoạn hành lang. Trước mặt rõ ràng là có đường. Nhưng một giây sau, thủy tinh cắt rách da và cảm giác đau vì va chạm đột nhiên ùa tới, dường như anh ta va phải thứ gì đó, cơ thể lập tức mất trọng tâm rồi bắt đầu rơi xuống.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi chết, anh ta nhìn thấy khung cảnh bên ngoài tòa dinh thự.

Bức tường đá mốc meo khắp nơi, xung quanh toàn là cây khô, và cái bóng ngược màu đen to lớn xiêu vẹo của tòa dinh thự trong hồ nước chết kia. Không khí u ám đáng sợ từ hồ nước và nơi sâu thẳm trong tòa dinh thự không ngừng lan ra, bóng tối cũng đồng thời bao trùm lấy thế giới của tinh thần và vật chất.

Trong không gian tĩnh mịch vô hình, Dũng Sĩ Vô Địch rơi xuống hồ nước bên ngoài dinh thự, quỷ khí u ám của hồ nước nuốt chửng lấy anh ta. Anh ta hông thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Hình ảnh tòa nhà to lớn trước mặt giống như một bóng ma lạnh lùng, nhìn xuống một sinh mạng lại đi vào cõi chết.

Hình ảnh sau cùng phản chiếu trong ánh mắt của người chơi chuyên nghiệp đó… Là một vầng trăng máu đang uể oải lặng xuống trên bầu trời.



[Thành viên đội: Dũng Sĩ Vô Địch đã chết, một vật phẩm cốt truyện bị di chuyển]

Âm thanh nhắc nhở hệ thống vang lên khiến Vương Thán Chi và Long Ngạo Mân đều sợ hãi trong lòng.

"Không phải chứ! Dân chuyên level 15 chết rồi á!" Vương Thán Chi kinh ngạc nói. Anh ta mở bảng chọn game xem lại bảng thành viên đội để xác nhận. Quả nhiên, ở đó hiển thị tên người chơi đã biến thành màu xám, hai chữ "Còn sống" bên cạnh biến thành "Đã chết".

Lúc này, Long Ngạo Mân và anh ta đã tìm kiếm rất nhiều căn phòng, nhưng không tìm thấy thứ gì có tính thực tế, ngoài vài lần gặp phải tình trạng nền nhà đột nhiên sụt lún, dưới đất bố trí đầy các loại bẫy sắt nhọn thì chẳng còn manh mối gì, phần thưởng cũng không có.

"Nếu hai chúng ta chia nhau ra hành động riêng lẻ, mấy lần nguy hiểm gặp phải lúc nãy có lẽ cũng sẽ trở thành chí mạng." Long Ngạo Mân trả lời một câu rồi lại nói tiếp: "Không biết cậu Phong hành động một mình có nguy hiểm gì hay không."

"Anh Giác nói thì anh không cần lo lắng, nếu anh ấy đã tự đề xuất chia nhau ra hành động thì nhất định đã nghĩ đến vấn đề nguy hiểm." Vương Thán Chi nói, "Đúng rồi, lúc nãy khi nghỉ ngơi trong không gian đăng nhập tôi có xem một chút nội dung giới thiệu game. Nếu người chơi có mang vật phẩm cốt truyện mà chết thì món đồ đó sẽ được ngẫu nhiên đưa đến gần chỗ đồng đội ở gần nhất."

Long Ngạo Mân đã từng tham gia rất nhiều phó bản, có kinh nghiệm hơn anh ta, lập tức trả lời: "Ừ, tôi biết, bây giờ chúng ta đi tìm xem."

Hai người lập tức tìm kiếm khắp nơi, nhưng muốn tìm thứ này mà lại thấy thứ khác. Bọn họ không tìm thấy lá thư đó, mà tìm thấy một đoạn thơ của Quỷ Cung trong đống đồ lộn xộn dưới sàn nhà:

[Du khách trong sơn cốc vui vẻ đó,

Xuyên qua hai cánh cửa sổ sáng rực có thể nhìn thấy:

Tinh linh nhảy múa theo nhạc,

Cùng với âm luật thi cầm leng keng,

Vây quanh ngai vàng của quân vương,

"Lý trí" suy giảm,

Khí phách cao quý trang nghiêm,

Vua của một nước, uy nghi phi phàm.]

[Cập nhật tiến độ nhiệm vụ phụ tuyến]

[Tìm ra toàn bộ 6 đoạn "Quỷ Cung", tiến độ hiện tại 4/6]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status