Khu vui chơi đáng sợ

Chương 35: Sơn Trì Quỷ Ốc quyển (2)


  Sau đó trong bảng nhiệm vụ hiển thị một nhiệm vụ: [Tìm kiếm trong nhà cách trốn thoát dinh thự.]

Phong Bất Giác xem xong, không nói câu nào, xoay người đi mở cửa lớn. Đây là cánh cửa được làm bằng hai bảng gỗ thật bên trái và bên phải ghép lại, Phong Bất Giác nắm chặt tay vịn hai bên, vặn nó lên kêu cạch cạch, nhưng cánh cửa rõ ràng là vẫn khóa chặt, không để anh dễ dàng mở ra như vậy.

Dũng Sĩ Vô Địch hừ lạnh một tiếng: "Nghiệp dư đúng là nghiệp dư, cánh cửa đó sao có thể mở ra được?"

Cạch cạch cạch cạch…

Vương Thán Chi cũng tham gia hành động cùng Phong Bất Giác. Anh ta dùng một tay cầm dao bếp đâm loạn xạ vào khe hở ở giữa hai cánh cửa, tay còn lại thì kéo lấy tay vịn của cửa. Vương Thán Chi dùng hành động để cho thấy mình đang giúp đỡ Phong Bất Giác.

"Anh bạn có hai từ 'hoảng loạn' trong danh hiệu, anh đang làm trò cười đấy à? Tôi đã nói rồi…" Dũng Sĩ Vô Địch lại nói.

Loảng xoảng…

Hai người cùng dùng thêm lực, mỗi người kéo lấy một cái tay nắm cửa, cố gắng kéo hai cánh cửa kia ra.

"Tôi nói các người…" Anh Vô Địch cạn lời.

Răng rắc! Răng rắc! Âm thanh vang lên liên tục, nhưng chỉ thấy hai tay nắm của cửa bị gãy, bây giờ thì có chìa khóa cũng không mở được.

"Này! Các người làm gì thế!" Dũng Sĩ Vô Địch kinh ngạc nói. Trong một giây lúc nãy, giá trị sợ hãi của anh ta bất ngờ tăng lên một lần.

Rầm rầm rầm...

Bọn họ lại dùng vai đập vào cánh cửa lớn không có tay nắm kia.

Sau cùng, Phong Bất Giác làm ầm ĩ được hai ba phút thì xoay người lại, chỉnh lại cổ áo, đằng hắng giọng: "Xem ra thật sự không mở được."

Trong lòng Dũng Sĩ Vô Địch hừ dài một tiếng: "Đ*ch!"

Nhưng ngoài miệng anh ta không thể mắng người như vậy, chỉ có thể tức giận nói: "Phí lời! Không phải tôi đã nói từ đầu rồi sao?"

"Anh chỉ nói thôi mà." Phong Bất Giác trả lời: "Còn tôi chỉ dùng sự thật chứng minh thôi."

"Thằng nhóc nhà cậu sao không đi chứng minh tính khả thi của việc rút khỏi đội giữa chừng và sự trừng phạt của hệ thống sau đó?" Dũng Sĩ Vô Địch nói.

"Ờ, quả nhiên khóa chặt cửa là do sức mạnh siêu tự nhiên nào đó sao…" Phong Bất Giác sờ cằm nói ra mấy câu dư thừa một cách suy tư.

"Bây giờ thì không thèm nhìn tôi luôn à!" Ngọn lửa trong lòng Vô Địch đang dần dần tăng cao.

Tự Vũ đứng bên cạnh nhìn một hồi, không nói lời nào xoay người đi về phía hành lang tối om ở tầng một. Nếu đã có người dùng hành động chứng minh cánh cửa kia sống chết cũng không mở ra được, vậy cô ấy sẽ không tiếp tục xem tình tiết dư thừa này nữa. Bi Linh cũng đi theo sau, hai người họ rời khỏi phòng khách.

Thấy hai người họ dần dần đi xa, Long Ngạo Mân định nói gì đó rồi lại thôi, Vô Địch đang nổi giận cũng chú ý thấy hành động của hai người họ. Anh ta liền hét về bên kia một câu: "Này! Hai người đừng đi lung tung, nếu có gì đó xuất hiện…"

"Không sao." Phong Bất Giác đột nhiên đứng sau lưng cắt ngang nói: "Từ nội dung nhiệm vụ thì có thể thấy, những thứ gì đó xuất hiện càng nhiều thì sẽ càng tốt." Anh vừa nói vừa đi đến bên cạnh một ô cửa sổ thủy tinh. Cửa sổ đó hình chữ nhật, cao hơn một mét, rộng hơn ba mươi centimet, đỉnh của cửa sổ có hình chóp nhọn, khung cửa cũng làm bằng gỗ. Nhìn ra bên ngoài, ở mặt bên kia của cửa dường như có một tầng sương mù, khiến người ta không thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài.

Phong Bất Giác lấy cờ lê ra, đập mạnh vào cửa sổ. Kết quả sau khi thanh vũ khí này đập mạnh vào cửa sổ, Phong Bất Giác chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, dường như cờ lê của anh vừa gõ lên một vật gì đó cứng như kim loại.

"Ừm, cửa sổ thủy này cũng giống cánh cửa kia, bên ngoài của nó có một sức mạnh nào đó ngăn cách một cách vô hình." Phong Bất Giác nói.

Dũng Sĩ Vô Địch lắc đầu thở dài: "Nên tôi mới nói những người nghiệp dư như các cậu không biết gì cả. Hệ thống sao có thể tạo ra tình thế mới vừa vào thì đã có thể dùng lực công kích thật mạnh để đột phá phó bản chứ?" Anh ta xoay người đi lên tầng: "Ba người các cậu đi chung à? Xin mấy người đừng đi theo tôi. Môi trường trong nhà mà mang theo đám gà mờ mấy người thì chỉ vướng chân vướng tay. Các người làm không ổn thì sẽ liên lụy cả tôi không vượt map được. Các người phụ trách tầng một đi, một mình tôi đi lên tầng hai."

Trong lòng Dũng Sĩ Vô Địch đã xác định ba người chơi này là thành viên cùng đội cực kì cặn bã. Ngoài Long Ngạo Mân với danh hiệu [Người bảo vệ tiểu đội] trông có chút thực lực thì hai người còn lại hoàn toàn không đáng tin cậy. Người có danh hiệu [Kẻ đánh lén hoảng loạn] thì quá thảm hại. Còn danh hiệu [Headshot máu lạnh] kia thì hàm ý không rõ ràng, thái độ khiến người ta thấy khó chịu, lại còn làm ra những hành động chẳng ai hiểu được.

Mà chuyện khiến Dũng Sĩ Vô Địch cảm thấy không thoải mái chính là có người hỏi anh ta chuyện Dũng Sĩ Gan Dạ là người đầu tiên đạt level 20. Người ngoài chẳng hiểu chút gì về game thủ chuyên nghiệp như bọn họ, luôn thích hỏi cái này cái kia, hỏi ít hỏi nhiều. Thật ra trong các nhóm game thủ có tổ chức, việc tăng level nhanh chẳng thể hiện được điều gì, chỉ là do sự phân công không giống nhau mà thôi.

Game thủ chuyên nghiệp đã trở thành một nghề nghiệp rất quen thuộc ở năm 2055, trong đó số lượng nhiều nhất và thường gặp nhất chính là những nhóm game thủ hình thức nhỏ. Bọn họ tự cho mình là những người chuyên nghiệp, nhưng trên thực tế lại rất thiếu hụt về mặt năng lực lập kế hoạch và năng lực thực hiện. Thường là bản thân ông chủ kiêm luôn cả quản lý, tài vụ và lãnh đạo nhóm game thủ, mà đa số các ông chủ vẫn ôm hy vọng người chơi sẽ có suy nghĩ đơn giản. Từ đó họ thường xuyên lấy việc công làm việc tư, lợi dụng tài nguyên của tập thể để tạo ra hư danh gì đó trên thế giới mạng. Những phòng máy thế này mọc lên như nấm, chuyện thành lập rồi giải tán xảy ra như cơm bữa, thu nhập cũng không quá ổn định. Những nhóm nhỏ này tạo nên kiến trúc hạ tầng thấp nhất trong ngành này.

Nhìn lên trên một chút là tầng giữa của ngành này, đa phần là những nhóm có quy mô vừa và nhỏ, nhưng lại là các phòng game có nhân tài và trình độ quản lý nhất định. Trong đó cũng có một số nhóm nhỏ và các nhóm thuộc tầng thấp. Điểm khác biệt duy nhất chính là bọn họ có một hai "người chơi nổi bật", chính là những bậc thầy cao thủ trong một thể loại game nào đó. Trong đội ngũ của các game loại cạnh tranh, có đôi khi một hai game thủ xuất sắc như vậy có thể chống đỡ cả mặt tiền của một phòng máy. Nhưng đa phần những phòng máy có thể lăn lộn trong tầng lớp này đều đã sớm thoát khỏi hình thức quản lý theo kiểu sơn tặc hảo hán mở hương đường, bọn họ sử dụng các loại tài nguyên trong đội ngũ một cách rất có kế hoạch.

Nói thẳng ra, cho dù là ngành nghề nào, muốn làm được lâu dài thì phải có kế hoạch lâu dài. Một nhóm game thủ không có kế hoạch, trên cơ bản thì chẳng khác gì một nhóm game thủ nghiệp dư tụ tập lại với nhau, chẳng qua bọn họ có nhiều thời gian chơi game hơn mà thôi.

Còn tầng cao nhất của ngành này thì giống như kiểu phòng máy "Trật tự" kia. Bọn họ có một nhóm quản lý chuyên nghiệp phụ trách lập kế hoạch, phân tổ phân ban vào game tiến hành tác nghiệp. Trong nhóm sáu người phụ trách chính trong việc tăng level, sở trường và vị trí của cá nhân đều rõ ràng. Thông tin tình báo và tài nguyên vật phẩm cũng là thứ mà nội bộ phòng máy liên tục chia sẻ cho nhau. Trang bị, kỹ năng mà tất cả các thành viên nhận được sẽ ưu tiên cung cấp cho nhóm tăng level.

Người chơi "rời khỏi nhóm" ra ngoài tham gia phó bản một mình như Dũng Sĩ Vô Địch cũng có nhiệm vụ bên mình. Ví dụ như Dũng Sĩ Vô Địch, thật ra level của anh ta không hề quan trọng, nhiệm vụ chủ yếu của anh ta là tăng level sở trường chiến đấu và thu thập tình báo. Những sở trường khác anh ta có luyện hay không cũng không sao, có trang bị hay không cũng không sao, những thứ đó sau này có thể thông qua các nhóm trong phòng máy để tăng level. Hiện tại thứ mà "Trật tự" cần chính là tình báo của người chơi đứng đầu, nội dung mà Vô Địch phụ trách chính là test hiệu quả thật sự của sở trường chiến đấu sau khi đã luyện nó lên level cao.

Nên mỗi khi Dũng Sĩ Vô Địch bị người lạ hỏi về những chuyện trong phòng máy, anh ta chỉ cảm thấy một chữ: "phiền". Đầu tiên, đó là bí mật thương nghiệp, anh ta có nghĩa vụ giữ bí mật. Thứ hai, dù có nói ra, anh ta cũng không có hứng thú, không cần phải giải thích với người khác.

"Được rồi, nhưng mà đại ca Vô Địch đi một mình thì nên cẩn thận một chút." Phong Bất Giác vẻ mặt hòa nhã mỉm cười nói.

Dũng Sĩ Vô Địch nghe xong, đột nhiên rùng mình một cái, cảm giác kỳ dị khó hiểu này lại khiến giá trị sợ hãi của anh tăng lên một chút, cứ như Phong Bất Giác đang dự báo có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.

Anh ta xoay đầu lại liếc nhìn ba người đứng trong phòng khách, xua đuổi suy nghĩ kỳ lạ đó ra khỏi đầu, xoay người đi lên tầng hai một mình.

Nhìn thấy bóng dáng của anh ta biến mất ở một lối rẽ trên tầng, Long Ngạo Mân mở miệng nói: "Cậu Phong, tại sao phải cố ý giả ngốc thế?" Anh ta tỏ ra khó hiểu: "Cậu không thể không biết tính tỉ mỉ của hệ thống. Cửa chính và cửa sổ rõ ràng là không đánh vỡ được, dù cậu có muốn thử thì cũng không cần tỏ ra khoa trương như vậy đâu nhỉ?"

"Chỉ diễn cho tròn vai một chút, như vậy anh ta mới cho rằng tôi không hiểu gì cả." Phong Bất Giác nói: "Tiếp đó anh ta mới tỏ ra phản ứng như hiện tại, loại bỏ 'gánh nặng' như chúng ta, đơn độc hành động."

"Anh Giác, không phải anh đang muốn giở trò sau lưng người khác đấy chứ? Game này không cho phép tấn công thành viên cùng đội." Vương Thán Chi nói, lúc nãy anh ta chạy ra mở cửa giúp, không phải vì muốn phối hợp diễn kịch với Phong Bất Giác mà là vì anh ta thật sự cho rằng cánh cửa kia có thể mở ra…

"Tôi không hề muốn hại anh ta, chỉ là tôi cảm thấy trong phó bản này, nếu chia nhau ra hành động thì sẽ có hiệu quả hơn." Phong Bất Giác nói: "Hai cô gái kia rất hợp với ý tôi, tự mình rời khỏi. Nhưng anh bạn kia, e rằng không phải là người chịu thương lượng với chúng ta nên hành động thế nào." Anh ngừng lại một chút: "Theo như tôi thấy, nói về level thì anh ta cao nhất, nói về khả năng chơi game thì anh ta dân chuyên nghiệp, nên theo lý mà nói thì anh ta sẽ có quyền phát ngôn nhất trong nhóm. Nếu tôi đề xuất chia nhau ra tìm kiếm, tám phần là anh ta sẽ lập tức phản đối. Khi tôi chạy đi mở cửa anh ta vẫn có ý ngăn cản hai người còn lại thoát đội, có thể thấy anh ta vốn hành động theo tập thể." Lúc này Phong Bất Giác đi đến bên cạnh một mặt tường rồi ngồi xuống, dường như anh đang quan sát gì đó, "Hiện tại thế này là tốt nhất, anh ta tự mình rời khỏi." Anh dùng bàn tay nhẹ nhàng lau đi lớp mạng nhện và bụi bặm bán trên tường: "Chúng ta cũng chia nhau ra tìm đi, đợi sau khi nhìn thấy nhắc nhở nhiệm vụ chính đã thay đổi thì trở về đây tập họp."

Tiểu Thán kinh ngạc nói: "Chúng ta cũng chia nhau ra sao?"

"Không phải tôi nói rồi sao, chia nhau ra hành động sẽ có hiệu quả hơn." Phong Bất Giác trả lời, ánh mắt của anh di chuyển lên trên tường: "Đừng lo lắng, căn nhà lớn thế này, trên cơ bản là kiểu thiết kế ma quái, sẽ không gặp phải các loại quái vật hình thù kỳ dị đột nhiên xuất hiện đâu. Nên phó bản này chủ yếu là hù dọa người chơi và giải câu đố là chính. Trên thực tế thì thứ có thể gây ra sát thương đa phần đều là các loại bẫy, hai người chú ý một chút là được rồi."

Anh còn nói chưa hết thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên: [Nhiệm vụ đã kích hoạt]

Ba người đều xem bảng chọn nhiệm vụ, thì ra là nhiệm vụ chính đó vẫn còn, nhưng bên dưới lại có thêm một nhiệm vụ mới: [Tìm ra toàn bộ sáu đoạn "Quỷ cung", tiến độ hiện tại 1/6]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status