Dạy hư em trai mất rồi phải làm sao đây

Chương 40



Edit: Qiezi

Cầm ngọc bội đi, Vệ Kình không hề quan tâm đến tên nam tử đang lén lút. Với hắn mà nói, chỉ cần có thể lấy được ngọc bội, người kia muốn làm cái gì, hắn căn bản không hề quan tâm.

Nam tử lén lút nén giận rời đi. Gã dự định thử vận may của bản thân một lần nữa trong rừng cây. Gã không dám đi qua khe sông, nghĩ cũng biết, có thể Vệ Kình vẫn còn ở đó ngăn cản mọi người đi qua, khẳng định đây không phải là đối tượng mà gã có thể trêu chọc. Hiện tại chỉ có thể mong đợi có thể trộm thêm ngọc bội, sau đó chờ tới lúc Vệ Kình chạy đến Lưu Quang tông, gã sẽ có thể vượt qua khe sông.

Dù sao Vệ Kình cũng không giống gã, chỉ muốn vượt qua cửa ải này, đối phương nhất định là muốn có được vị trí đầu bảng. Bất luận là nhìn từ góc độ nào, hắn cũng sẽ không buông tha cho vị trí ấy ở cửa ải này của khảo hạch, bởi vậy chỉ cần lấy được nhiều ngọc bội, hắn nhất định sẽ rời đi.

Sau khi nam tử lén lút rời khỏi, Vệ Kình nhún một cái, nương theo vách núi nhô ra, ung dung nhảy lên ngọn núi. Tiếp đó lại ngồi xếp bằng, lẳng lặng đợi con mồi tiếp theo nạp mạng…

***

Từ Tử Nham mang theo Từ Tử Dung thận trọng nằm úp sấp dưới tàng cây thấp nhất, rồi mượn cây cối xung quanh che chắn, anh đã quan sát từ xa, bên dòng suối nhỏ có một gã hắc y nhân đang đi đi lại lại.

Con suối nhỏ này là nguồn nước duy nhất ở xung quanh đây. Từ Tử Nham tin tưởng, đại đa số thí sinh cũng được, sư huynh sư tỷ cũng được, nhất định sẽ dự trữ đủ nước uống trong túi càn khôn, nhưng tuyệt đối sẽ không mang nước tắm.

Không sai, Từ Tử Nham cực kỳ lớn gan dự định đánh chủ ý lên hắc y nhân. Anh tin tưởng, qua lần nói chuyện với Dã Quỷ, đám người này cũng sẽ xem anh là mục tiêu.

Ngươi đã muốn đối phó ta, thì cũng đừng trách ta ra tay với các ngươi, con mồi và thợ săn, một khi lơ là sẽ bị đổi chỗ cho nhau.

Từ Tử Nham cười vô cùng âm hiểm, Từ Tử Dung lúc nào cũng để ý đến tâm tình của ca ca thấy nụ cười tà ác kia, liền giật mình một cái, không hiểu tại sao lại nảy sinh một loại cảm giác hưng phấn. Y luôn cảm thấy, ca ca như thế này, mùi vị xem ra càng thêm hấp dẫn…

Không được, đó là ca ca thương yêu của ngươi, nếu ngươi hút khô máu hắn, sau này sẽ không có ai yêu thương ngươi nữa!

Từ Tử Dung luôn không ngừng lặp lại tầm quan trọng của Từ Tử Nham đối với mình, thế nhưng theo sự trưởng thành của thân thể, y lại càng cảm thấy mùi vị tản ra trên người ca ca càng mê người, làm y – càng ngày càng thèm muốn…

Lặng lẽ đem giọt máu đã cất kỹ nuốt xuống, ánh mắt của Từ Tử Dung âm u, hiệu quả của huyết dịch được ngưng luyện từ máu của yêu thú cấp thấp đã không còn hiệu quả nữa, nếu y muốn tiếp tục tu tập Huyết Hải Tâm Kinh, thì phải giết tu sĩ đồng cấp với y hoặc khiêu chiến với yêu thú cấp cao hơn.

Từ Tử Nham hết sức nghiêm túc quan sát tên hắc y nhân kia, thời điểm anh và Từ Tử Dung đi qua khu vực có nhiều quả mọng đỏ thẫm, trong đầu đột nhiên xuất hiện cái chủ ý này.

Lần khảo hạch này trên cơ bản cũng không khác lắm trí nhớ của nguyên thân, tuy rằng xảy ra một số việc ngoài ý muốn, nhưng nói chung cũng không có lệch khỏi quỹ đạo quá xa.

Anh ở dưới sự trợ giúp công pháp hệ mộc của Từ Tử Dung, bố trí rất nhiều bẫy rập, những bẫy rập này không có bất kỳ sát thương nào, nhưng có thể đem nước của loại quả đỏ mọng phun trên những người ở trong bẫy rập.

Bởi vì bố trí cạm bẫy đều dùng một ít cây mây, không có bất kỳ linh lực dao động nào, đi lại ở trong rừng mà nói, hơi không chú ý sẽ trúng chiêu, một khi bị phun trúng, thí sinh và các sư huynh có thể chịu đựng một chút, nhưng Từ Tử Nham tin tưởng, các sư tỷ sẽ tuyệt đối không dễ dàng chấp nhận để bản thân có thể mang theo thứ nước dơ bẩn đi tới đi lui.

Ngồi canh chừng ở nguồn nước duy nhất há miệng chờ sung, sau khi Từ Tử Nham đợi thời gian chừng một nén nhang, thì có một hắc y nhân xuất hiện.

Người kia rất gầy, mặc hắc y và mang mặt nạ làm hạn chế tầm nhìn nên không thể nhận ra là nam hay nữ. Bất quá theo suy đoán của Từ Tử Nham, yêu thích sạch sẽ như thế, chín phần sẽ là sư tỷ.

Thời điểm hắc y nhân xuất hiện, trên mặt nạ dính đầy chất lỏng màu đỏ, đoán chừng thời điểm nàng nỗ lực ngăn cản bẫy rập, lại không nghĩ rằng loại quả màu đỏ này chạm vào liền nổ, kết quả là trúng chiêu.

Từ Tử Nham rất cẩn thận, anh tin tưởng những sư huynh sư tỷ này bị quy định ngăn trở, chắc chắn sẽ không sử dụng tu vi vượt qua luyện khí kỳ, nhưng thứ thực lực này được tính không chỉ là tu vi, mà còn có kỹ xảo chiến đấu, vũ khí, thậm chí ngay cả vận khí đều được bao gồm trong đó.

Từ Tử Nham không muốn đánh cuộc vào vận khí, cho nên dù cho anh có không đánh lại tên hắc y nhân này, anh vẫn có thể mặt dày mày dạn liên thủ với Từ Tử Dung.

Thời điểm hắc y nhân cúi đầu rửa mặt rửa tay, thúc giục hai sợi dây mây nhỏ yên lặng không một tiếng động từ trong một bụi rậm không lớn lắm trườn ra ngoài. Tuy rằng Từ Tử Dung cũng có thể điều khiển dây mây đến dưới chân hắc y nhân, nhưng dù sao cự ly gần sẽ làm kinh động người đó, vì vậy y lựa chọn điều khiển sợi dây mây qua bên cạnh, sau đó chậm rãi trườn tới.

Đáng tiếc lúc này Từ Tử Dung thật là có chút xem thường người kia, trong nháy mắt khi chạm đến cổ chân hắc y nhân, hắn đột nhiên nhảy lên, chém ra một đao, dễ dàng chặt đứt hai dây mây này.

“Đánh lén?” Ánh mắt của hắc y nhân kia mang theo ý cười, nhìn phiến cây thấp bé.

Từ Tử Dung chậm rãi đứng lên, cười ngượng ngùng: “Bị tỷ tỷ phát hiện…”

Hắc y nhân dường như không nghĩ đến mai phục nàng là một hài tử khả ái, tuy rằng dùng khăn che mặt, nhưng ánh mắt lại toát lên vài phần nhu hòa.

Trong lòng Từ Tử Dung bĩu môi, huyết ma đại nhân tỏ vẻ, giả bộ khả ái nhiều năm như vậy rồi, y giả bộ không có bất kỳ áp lực nào.╮(╯_╰)╭

Hắc y nhân kia cười cười: “Làm sao đệ biết ta là tỷ tỷ?”

Từ Tử Dung đưa ngón tay chỉ về phía hắc y nhân: “Là… Ca ca nói. Ca nói người sẽ đến đây rửa mặt rửa tay, nhất định là tỷ tỷ.”

“Thế à?” Hắc y nhân dường như rất hăng hái hỏi: “Vậy ca ca đệ đâu?”

Tử Tử Dung chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào.

Hắc y nhân theo bản năng phát hiện có gì đó không đúng, chỉ cảm thấy có một trận gió lốc kéo tới bên cạnh mình, mà Từ Tử Dung ở đối diện nhẹ nhàng mở miệng, phun ra bốn chữ: “Ở bên cạnh ngươi.”

Hắc y nhân sắc mặt biến đổi, thân hình lóe lên liền muốn tránh đi. Thế nhưng đạo lôi quang kia tới quá nhanh, mà hai dây mây dưới chân bị chặt đứt, lại đột nhiên vọt tới, mọc thêm hai nhánh dây mây mới. Tuy rằng bởi vì thời gian thúc giục quá ngắn, cũng không rắn chắc, nhưng ngăn cản nàng trong phút chốc là được rồi,

“Sư tỷ, đắc tội.” Từ Tử Nham cười hì hì nhìn hắc y nhân bị đạo lôi quang của mình đánh trúng, toàn thân tê dại nằm trên mặt đất, cho dù cách mặt nạ anh cũng có thể cảm nhận đối phương đang hừng hực bùng cháy thịnh nộ.

Không biết ngượng sờ sờ đầu, Từ Tử Nham tự nhận ở hiện đại vẫn tương đối có phong độ thân sĩ, thế nhưng ở lúc này, cái phong độ đó chính là tìm chết.

“Sư tỷ, tỷ xem…” Từ Tử Nham ngồi chồm hổm quay qua nói với hắc y nhân, vươn tay ra với nàng, ý bảo nàng đem ngọc bội giao ra đây. Vì phòng ngừa bất trắc, Từ Tử Dung còn thao túng dây mây trói nàng thành cái bánh chưng.

Tên hắc y nhân tức đến nghiến răng nghiến lợi nhìn hai huynh đệ, trong lòng đem hai người mắng cho đến chết.

“Ở trong giày ta.” Không biết là dùng cái thứ gì, ngữ khí của hắc y nhân thâm trầm khàn khàn, nghe không ra là nam hay nữ.

Từ Tử Nham mặt mày rạng rỡ chắp tay với hắc y nhân: “Đa tạ sư tỷ.” Nói xong, anh cũng không tự đi lấy, ngược lại nháy mắt với Từ Tử Dung.

Từ Tử Dung điều khiển dây mây, thận trọng dò vào trong giày của hắc y nhân, từ bên trong lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh.

Nhìn hai huynh đệ cẩn thận như vậy, trong lòng hắc y nhân cũng nhịn không được thầm mắng. Phù chú trong giày không có được kích hoạt, nàng chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn hai tiểu tử trói nàng thành bánh chưng kia, ngông nghênh rời đi.

“Hai tên tiểu hỗn đản!” Đợi bọn hắn đi rồi, hắc y nhân cười mắng, cố gắng giãy giụa một chút, từng tấc dây mây vỡ vụn, rơi lả tả trên mặt đất.

“Ha ha ha, Tuyết Nhạn, ngươi cũng trúng chiêu.” Một hắc y nhân khác thân hình cường tráng từ trên tán cây nhảy xuống, đỡ lấy hắc y nhân bị trói.

“Xem náo nhiệt rất vui phải không?” Hắc y nhân tên Tuyết Nhạn nhịn không được liếc mắt: “Cũng không xuống giúp ta một chút.”

Hắc y nhân cường tráng cười ha ha: “Tiểu tử kia rất xảo quyệt, ngươi không thấy hắn thời điểm lấy ngọc bội đều cẩn thận như vậy sao? Nếu như ta xuống giúp, nói không chừng cũng chung kết quả như ngươi.”

Tuyết Nhạn im lặng hừ một tiếng, sau đó không nhịn được phì cười: “Hai tên tiểu tử thúi này, thật sự rất cảnh giác.”

Hắc y nhân cường tráng cũng nhịn không được vui vẻ: “Đúng vậy, hai tiểu tử này thật sự rất thú vị, xem ra, đều là mầm non rất tốt. Không chừng các sư thúc sư tổ lại giành nhau đến vỡ đầu.”

Tuyết Nhạn nghe vậy mỉm cười: “Nghe nói nơi này có một tiểu tử tên Vệ Kình, người Vệ gia?”

Đại hán cường tráng hơi cau mày: “Đúng, tiểu tử kia thoạt nhìn rất khó ưa, nhưng mà… Chắc có lẽ là hắn đi.”

“Hả?” Nàng sửng sốt: “Hắn lấy được ngọc bội của ai rồi hả?”

“Không biết.” Hắc y nhân cường tráng khoanh tay.

Tuyết Nhạn lại liếc mắt: “Lười nói nhiều với ngươi, ta mất ngọc bội rồi, đi trước đây.”

Hắc y nhân cường tráng phất phất tay với nàng, xoay người biến mất trong rừng rậm.

Tuyết Nhạn bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm: “Ôi chao, thật sự là mất mặt, chắc mình là người đầu tiên bị cướp mất ngọc bội đi.”

Trên thực tế…

Đều không phải như nàng nghĩ.

“Không biết vị này là sư huynh hay sư tỷ, cám ơn ngọc bội của ngươi.” Tiểu cô nương xinh đẹp khả ái cười hì hì, giơ ngọc bội trong tay lên.

Hắc y nhân đang ngã nhào trên mặt đất chỉ có thể cười khổ.

Tiểu cô nương vẫy vẫy tay, từ trên người hắc y nhân có một con rắn lục nhỏ bò ra, con rắn nhỏ vẫn hay nghe nàng kêu là Bích Vân kia.

Tiểu cô nương cười với hắc y nhân: “Không biết vị này là sư huynh hay sư tỷ, không cần lo lắng, Bích Vân dùng loại nọc độc nhẹ nhất, chỉ cần vận công một chút, là ngươi có thể đem độc bức ra ngoài.”

Nói xong, tiểu cô nương đem con rắn nhỏ giấu vào trong ống tay áo, sau đó vui vẻ rời đi.

Hắc y nhân ngã ngồi trên mặt đất chậm rãi ngồi dậy, lục quang trên người lóe lên, một giọt máu đen từ đầu ngón tay của hắn chảy ra ngoài, rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh xèo xèo, ăn mòn một mảnh cỏ xanh.

Hắc y nhân nhẹ nhàng lắc đầu: “Đám đệ tử này thật đúng là… Nói không chừng sang năm sẽ rất náo nhiệt.” Nói xong, tiện tay phủi phủi bụi trên mông, thảnh thơi đi ra ngoài rừng.

Cùng lúc đó…

“Ha ha ha, vị sư huynh này, ngươi bị lừa rồi!” Hạ Hầu Liên cười khanh khách nhìn hắc y nhân bị treo ngược trên cây, vẫy vẫy tay với hắn.

Hắc y nhân đen mặt, tiện tay phóng ra một đạo lục quang, sau đó vèo một cái cắt đứt dây mây trên chân, nháy mắt liền biến mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status