Dâu tây ấn

Chương 34: Chặn miệng



Edit: Bội Bội

—————————

Nghe được câu nói của Lục Tinh Diên, Thẩm Tinh Nhược vốn định hỏi tới, vừa đúng lúc đại biểu môn ngữ văn cầm xấp bài thi tiến vào phòng học, một đám người nghe thấy tiếng động, chạy ào ào lên xem điểm.

Giữa đám người đang đứng nhốn nháo, có một giọng nói truyền ra, “Thẩm Tinh Nhược lại đứng nhất rồi.”

Trâu bò thế.

Lục Tinh Diên nghe nói vậy, vô thức quay đầu đưa mắt nhìn.

Bản thân con người trâu bò đó không quá quan tâm hơn thua, đã lấy ra một hộp sữa tươi khác, đang xé mở ống hút.

Bài thi rất nhanh được phát xuống, Ngữ văn của Thẩm Tinh Nhược đạt 135 điểm.

Cộng thêm bốn bài thi đã công bố điểm trước đó nữa, Thẩm Tinh Nhược tạm thời cao hơn Hà Tư Việt 27 điểm, vị trí nhất khối hình như đang hướng về phía cô vẫy gọi.

Cho đến tiết Số học, Lương Đống lại chạy đến tự mình phát bài thi, mọi người cũng hồi hộp y như kỳ thi tháng.

“Hà Tư Việt, 150, điểm tối đa.

Còn chưa đợi mọi người hít xong một ngụm khí lạnh, Lương Đống lại báo, “Thẩm Tinh Nhược cũng đạt điểm tối đa, 150 điểm.”

Báo xong hai người này, ông dừng lại nói: “Lần thi giữa kỳ này đề bài thật sự là không quá khó, công bằng mà nói, thì độ khó cũng tương đương với đề thi đại học, câu hỏi lớn cuối cùng có thể dễ hơn đề thi đại học một chút, toàn khối có sáu học sinh đạt điểm tối đa, lớp chúng ta chiếm hết hai người rồi, không tệ lắm.”

Mọi người rất ngưỡng một, toàn lớp vỗ vỗ tay.

Ngay sau đó Lương Đống lại đọc lên một tràng điểm số.

“Biên Hạ, 124.”

“Địch Gia Tĩnh, 122.”

Địch Gia Tĩnh đi lên bục giãng nhận bài thi, Lương Đống liếc nhìn cô nàng một cái, hỏi: “Lần này làm sao vậy, đều sai những câu không nên sai thôi.”

Địch Gia Tĩnh cúi đầu, không nói gì.

“Vẫn là nên cố gắng tập trung học tập hơn, lúc làm bài thì cẩn thận một chút.”

“Vâng ạ.”

Lương Đống cũng không nhiều lời, khoát tay ra hiệu cho cô nàng đi về chỗ ngồi, sau đó tiếp tục phát bài thi.

Toàn bộ điểm số các môn đều đã được công bố, nhưng lần này lại bảng xếp hạng điểm số lại không kịp thống kế, mọi người chỉ có thể căn cứ vào tổng số điểm của nhau mà tự xếp hạng.

Trước mắt sự chú ý vẫn là việc Dương Phương tìm người chặn đánh Thẩm Tinh Nhược.

Vương Hữu Phúc ngay cả việc giảng đạo thành tích thi giữa kỳ cũng gác lại, vì việc này mà giáo viên trong khối mở cuộc họp đến tận trưa.

Mỗi lần nghĩ giữa tiết đều có tin tức truyền đến, cho đến xế chiều tiết thứ ba lúc tan học, văn phòng Tổ trưởng tổ giáo viên lại có tin mới –

Dương Phương đang sốt cao còn chạy đến trường học cùng với cha mẹ, ngay lúc này đang ngồi trong văn phòng Tổ trưởng tổ giáo viên khóc ròng!

Thêm mắm dặm muối vào câu chuyện này, còn có chuyện mời Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên tới văn phòng để hỏi thêm thông tin.

Hai người liếc nhau, cùng nhau đứng dậy.

Dương Phương quả thực là cùng cha mẹ của cô ta chạy đến trường học, thế nhưng sau khi đến văn phòng, một mực chỉ có cha cô ta nói chuyện.

Cha của cô ta làm trong một vị trí quan trọng của cơ quan chính phủ, thế nhưng hiểu rất rõ đạo lý đối nhân xử thế, nói chuyện rất dễ nghe.

Ông ta muốn trước tiên để lại một ấn tượng tốt thấu tình đạt lý trong mắt thầy cô và lãnh đạo, rồi bày tỏ nguyện vọng có thể gặp mặt cha mẹ của người trong cuộc, cùng nhau thảo luận một phương thức giải quyết mà mọi người đều có thể chấp nhận được.

Yêu cầu này xem ra cũng hợp tình hợp lý.

Vương Hữu Phúc lúc này mới sai người đi gọi Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên, cùng lúc đó gọi đến số điện thoại của người thân được ghi lại trên hồ sơ của Thẩm Tinh Nhược.

Thẩm Tinh Nhược chỉ để lại phương thức liên lạc của mẹ cô, thế nhưng lúc điện thoại gọi tới, lại không thông.

Đúng lúc Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên cùng đi vào văn phòng, Vương Hữu Phúc hỏi: “Thẩm Tinh Nhược, tại sao lại không thể gọi điện thoại cho mẹ em được vậy?”

Thẩm Tinh Nhược không ngờ được vừa mới tới văn phòng liền bị hỏi vấn đề này, cô run lên vài giây, đột nhiên trả lời: “Bà đã qua đời rồi.”

Trong văn phòng liền một trận im lặng.

Một lúc lâu sau, Vương Hữu Phúc mới tiếp tục hỏi: “Vậy, vậy cha của em đâu, chuyện này cũng không tính là chuyện nhỏ, trường học vẫn có nghĩ vụ liên lạc với cha em … với người nhà em.”

Thẩm Tinh Nhược: “Cha em đang đi hưởng tuần trăng mật ở Rome, thầy à, không cần quấy rầy ông ấy.”

Văn phòng lại một lần nữa rơi vào im lặng.

Moị người đều có suy nghĩ riêng của mình, trong đầu đều nhảy ra cảnh tượng “hoa nhài cắm bãi phân trâu.”

Thế nhưng cha của Dương Phương nghe xong, liền biết chuyện này đối với với bọn họ mà nói, là có lợi.

Trong lòng buông lỏng vài phần, mỉm cười nhìn về phía Thẩm Tinh Nhược ôn hoà nói: “Vị này là bạn học Thẩm Tinh Nhược phải không, thật sự rất xin lỗi, chú là cha của Dương Phương, vị này là mẹ của con bé, chúng ta hôm nay vì chuyện của Dương Phương mà đặc biệt chạy tới đây một chuyến.”

“Chuyện này không cần phải nói, chắc chắn là do Dương Phương sai. Con bé khóc mãi đến mức phát sốt, nhận lỗi cả nửa ngày, là thật sự biết mình làm sai, thật ra mấy đứa vẫn còn nhỏ, khó tránh khỏi trong lúc nhất thời hành động theo cảm tính, cũng may là rốt cuộc không có làm ra sai lầm gì lớn …”

“Nếu cậu ta đã làm ra sai lầm gì lớn, thì ngài cũng không có cơ hội đứng đây nói chuyện với cháu đâu.”

Sắc mặt Thẩm Tinh Nhược thoạt nhìn rất nhạt nhẽo, ánh mắt nhìn vào Dương Phương đang trốn sau lưng cha mẹ, lại nhìn và mắt cha cô ta, đột ngột ngắt lời.

“…”

“Đúng vậy, ý của chú chính là chuyện cũng đã lỡ rồi, dù sao thì cũng không có hậu quả gì đáng tiếc, cho nên bạn học Thẩm Tinh Nhược, chuyện này cháu muốn giải quyết như thế nào?”

Thẩm Tinh Nhược: “Cháu là học sinh, việc cháu phải làm là học tập cho giỏi, nếu như ai ai cũng đến khi dễ cháu rồi lại hỏi cháu phải giải quyết như thế nào, thì cháu còn có thể đi học được sao?”

Cô trực tiếp nhìn về phía Vương Hữu Phúc, “Thầy Vương, em tin tưởng trường học nhất định sẽ có biện pháp giải quyết thoả đáng.”

Vương Hữu Phúc gật đầu, “Đây là đương nhiên.”

Việc này Dương Phương ít nhất cũng phải xin lỗi công khai trước toàn trường và đưa ra Hội đồng kỷ luật, người trong nhà còn đang định cho cô ta ra nước ngoài du học, đương nhiên không ngờ được hồ sơ của cô ta lại lưu lại một vết nhơ lớn như vậy.

Tằng Quế Ngọc cũng bảo vệ học sinh lớp mình, nghe Thẩm Tinh Nhược nói như vậy, liền xen vào: “Em vẫn nên đưa phương thức liên lạc với người nhà cho tôi, tôi gọi điện thoại cho người nhà của em, con cháu mình xảy ra chuyện, cho dù đang ở đâu thì cũng phải tới chứ.”

Thẩm Tinh Nhược nhìn qua, “Cô à, em không có việc gì cũng không làm sai chuyện gì, người nhà của em tại sao phải vì sai lầm của người khác mà chậm trễ cuộc sống của mình?”

“Nội quy của trường học đã rất rõ ràng, vì cái gì mà không thể xử lý theo quy định của trường học mà phải liên lạc với người nhà của em? Chuyện này em là người trong cuộc, em không đồng ý giảm nhẹ hình phạt, cô có gọi điện thoại cho ai cũng vô dụng thôi.”

“Em nói chuyện cái kiểu gì đấy hả, chỉ là liên lạc với người nhà theo trình tự thôi, lời này của em là có ý bảo tôi muốn bao che cho Dương Phương sao?”

Tằng Quế Ngọc nghe xong lời này, tức giận lên tới đầu.

Thẩm Tinh Nhược cũng không muốn nhằm vào Tằng Quế Ngọc, cô nhưng cô đối với việc giáo viên nữ muốn liên lạc với cha của cô từ trước đến giờ vẫn vô cùng nhạy cảm.

Lục Tinh Diên nghe ra cảm xúc của cô không thích hợp, đột nhiên tiến lên ngăn cô lại, “Cô Tằng, Thẩm Tinh Nhược không có ý như vậy đâu ạ.”

Lục Tinh Diên cũng không giải thích nhiều với Tằng Quế Ngọc, nhưng lại quay qua nói với Vương Hữu Phúc: “Thầy Vương, em cảm thấy Thẩm Tinh Nhược nói không sai.”

“Em cũng là một người trong cuộc, tận mắt nhìn thấy Dương Phương tìm lưu manh đầu đường xó chợ chặn đánh Thẩm Tinh Nhược, còn bắt cậu ấy quỳ xuống nói xin lỗi, lúc đó nếu như em không có mặt kịp thời, bạn học Thẩm Tinh Nhược chắc là đã bị ép quỳ xuống rồi, chuyện này đối với cậu ấy mà nói chính là tạo thành bóng ma tâm lý cả đời.”

“Bây giờ nhìn lại đúng là không có xảy ra chuyện gì lớn, nhưng xét trên phương diện của bạn học Thẩm Tinh Nhược, cụng đã lưu lại chấn động tâm lý không nhỏ. Phạm sai lầm thì nên chịu phạt, nếu không thì bạn học Dương Phương cũng không biết mình sai chỗ nào, theo em thấy, nên ở lại trường thì ở lại trường, nên đuổi học thì đuổi học.”

Lúc hai chữ “đuổi học” được Lục Tinh Diên nói ra, cả người Dương Phương co rúm lại.

Vương Hữu Phúc trầm mặc, từ trên xuống dưới dò xét Lục Tinh Diên vài lần, thầm nghĩ tất cả mọi chuyện nên giải quyết như thế này, thì thằng ranh con nhà ngươi sớm bị đuổi học tám trăm lần rồi.

Sắc mặt cha mẹ Dương Phương đều rất khó cói, mẹ của cô vốn là vì con gái cưng mà sốt ruốt, để cho cha cô làm phát ngôn viên cả nửa ngày, thế mà lại nhịn không được, bực tức nói vài câu, nói là xử như thế này mà coi được à.

Tổ trưởng tổ giáo viên lập tức lên giọng, “Mẹ của Dương Phương thái độ này của chị là không đúng, cái gì mà gọi là xử lý như thế này, Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên nói không sai, thật hư thế nào, các vị cũng không có tư cách để bàn luận.”

Tổ trưởng Tổ giáo viên vốn dĩ là cũng không định xử phạt gì, chỉ là toàn bộ gia đình của Dương Phương ngay cả thông báo cũng không nói trước một tiếng đã chạy đến trường học, đương nhiên là phải tiếp đãi chu đáo.

Vả lại ý tứ của Thẩm Tinh Nhược đã biểu đạt quá rõ ràng – không đồng ý bất kì hình thức giảm nhẹ nào, vậy thì ông cũng không còn gì để nói, trực tiếp lên tiếng, nói rằng Hội đồng kỷ luật sẽ có quyết định chính đáng, công khai tất cả các kết quả giám sát và xử phạt với học sinh, để bọn chúng an tâm đi học.

Vương Hữu Phúc vốn đang định giữ Thẩm Tinh Nhược lại để hỏi một chút chuyện trong nhà, chợt nhớ ra sắp đến ngày họp phụ huynh, đến buổi học phụ huynh rồi tìm người nhà của cô thông báo cũng không muộn.



Ra khỏi văn phòng.

Thẩm Tinh Nhược im lặng cả một đường.

Lục Tinh Diên gọi cô từ đằng sau, cô cũng không dừng bước.

Cậu dứt khoát chạy tới, vô cùng tự nhiên xoa nhẹ tóc cô, “Lúc nãy cậu cương với Tằng Quế Ngọc như vậy, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng câu tiếp theo cậu sẽ nói ‘Cô à có phải cô muốn làm mẹ kế đời tiếp theo của em không’.”

Thẩm Tinh Nhược cũng không có hất tay cậu ra, chỉ đột ngột dừng bước, kéo cổ tay cậu, sau đó ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu dò xét.

Lục Tinh Diên ngây ngốc, đối diện với ánh mắt của cô, trong nháy mắt tim đập rộn lên.

Có cảm giác, lúc đó cô hình như muốn nhón chân lên hôn cậu vậy.

Nhìn chằm chằm một lúc lâu, Thẩm Tinh Nhược hỏi: “Cậu nói trong trường đang có tin đồn lan truyền, là cậu thích tôi mới đúng nhỉ.”

?!

Nhìn thấy trên mặt Lục Tinh Diên viết to mấy chữ ‘Cậu nói nhảm nhí cái gì vậy’, Thẩm Tinh Nhược thu lại trò đùa, vừa đi lên phía trước vừa nói: “Ngày hôm nay cám ơn cậu.”

Lục Tinh Diên bị bỏ rơi ở phía sau, nhịp tim còn chưa bình phục, nhìn xem bóng lưng của Thẩm Tinh Nhược.

Cô gái Bạch Khổng Tước này đã hẹp hòi thì thôi còn không biết giới hạn.

Nói cám ơn nhiều lần như vậy, thế mà một chút quà cáp cũng không có, không thì lấy thân báo đáp cũng tốt lắm mà.



Tiết tự học sáng sớm ngày thứ ba, Tổ trưởng tổ giáo viên tự mình thông báo hình thức xử phạt Dương Phương, vẫn tiếp tục được đi học nhưng phải bị xử phạt, sáng sớm thứ hai tuần sau, trong lúc sinh hoạt dưới sân trường thì sẽ công khai xin lỗi.

Kết quả nằm trong dự liệu, Thẩm Tinh Nhược cũng không có cảm giác gì.

Sau tiết tự học buổi sáng, bảng xếp hạng thành tích thi giữa kỳ được công bố, Hà Tư Việt đem dán lên bảng tin ở đằng sau lớp học.

Lúc tan học, mọi người vẫn thỉnh thoảng vây quanh bảng xếp hạng thảo luận thành tích.

Được đem ra bàn tán nhiều nhất, đương nhiên là người liên tục đứng nhất khối Thẩm Tinh Nhược, tiếp theo là Địch Gia Tĩnh lần này phong độ thất thường, đương nhiên là rớt xuống hạng chín trong lớp, toàn khối phải rớt hơn năm mươi hạng.

“Có chuyện gì xảy ra với Địch Gia Tĩnh vậy, trước đây bét lắm cũng phải đứng trong top 20 toàn khối.”

“Ai biết, có thể là tâm trạng không tốt.

“Cậu có cảm giác là sau khi Thẩm Tinh Nhược chuyển đến Địch Gia Tĩnh liền có đối thủ hay không, nếu tớ mà là cậu ấy thì tâm trạng cũng sẽ không tốt.”

“Đứng nhất toàn khối và đứng sáu mươi chín toàn khối, cái này cũng không thể gọi là đối thủ …”

Đám con gái nhỏ giọng bàn tán, tất cả đều truyền đến tai của Địch Gia Tĩnh vừa mới từ nhà vệ sinh trở về.

Cô nàng đứng phía sau cánh cửa, bị mấy người đứng xem bảng xếp hạng chặn lại, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, sắc mặt có chút miễn cưỡng.

Lục Tinh Diên cũng đang muốn đi xem bảng xếp hạng, bài thi Lịch sự của cậu lúc chia lớp bị chấm sai, còn chưa được phát xuống, cũng không biết nhiều điểm hay ít điểm.

Lần thi này cậu rất để tâm, những môn khác đều đã có điểm, nếu như bài thi Lịch sử được hơn 55 điểm, vậy thì lần này tổng điểm của cậu sẽ vượt qua bốn trăm.

Cậu vội vàng đi nhìn bảng xếp hạng, mấy đứa con gái kia còn chưa xoi mói xong, cậu chợt nhớ tới, chính là mấy đứa này đợt thi tháng lần trước đã chế nhạo Thẩm Tinh Nhược, nhất thời cũng không tỏ vẻ khách sáo.

“Thứ hạng của người ta có rớt thì cũng không ảnh hưởng gì tới thứ hạng của các cậu, có cái gì hay ho mà bàn tán, nhường đường chút đi.”

Thấy là Lục Tinh Diên, mấy đứa con gái lập tức ngậm chặt miệng.

Lúc rời đi mới phạt hiện Địch Gia Tĩnh đang đứng ở cửa ra vào, các cô cũng cảm thấy có chút khó xử, một câu cũng không nói, rất nhanh liền rời đi.

Địch Gia Tĩnh đang đứng sau cánh cửa kia một lúc lâu, lúc này mới bước về phía trước mấy bước.

Đứng cách Lục Tinh Diên chừng nửa mét, cô nàng gật gật đầu, nhẹ giọng nói cám ơn.

Lục Tinh Diên liếc mắt nhìn cô nàng một chút, tuỳ tiện “Ừ’ một tiếng, trong đầu chỉ quan tâm đến điểm số của mình.

Cậu rất biết thân biết phận, cầm xấp giấy xếp hạng lật đến trang cuối cùng, sau đó kiếm từ dưới cùng kiếm lên.

Quả nhiên, cậu rất nhanh đã tìm thấy tên mình.

Lịch sử, 53???

Cậu vô thức đưa mắt nhìn tổng điểm, 398.

“Moá nó …”

Địch Gia Tĩnh vốn dĩ còn muốn nói gì đó, thế nhưng thấy Lục Tinh Diên chỉ quan tâm đến bảng xếp hạng, chẳng thèm để ý đến cô nàng, liền trực tiếp đi về chỗ ngồi.

Cô nhìn qua bóng lưng Lục Tinh Diên, lại nhịn xuống những lời muốn nói.

“Đại tiểu thư, đại tiểu thư? Thẩm Tinh Nhược đừng ngủ.”

Thẩm Tinh Nhược đang nằm trên bàn chuẩn bị ngủ, Lục Tinh Diên gọi hai tiếng, thấy cô không có phản ứng, cậu lại đi kéo tóc cô.

Thẩm Tinh Nhược rất nhạy cảm với việc người khác kéo tóc cô, không bao lâu liền ngẩng đầu tỉnh dậy.

“Chuyện gì?”

Lục Tinh Diên đưa bài thi vừa phát ngày hôm nay, đặt vào tay cô, “Cậu xem giúp tôi một chút, có phải chấm sai chỗ nào hay không, tôi chỉ thiếu có hai điểm nữa là bốn trăm rồi.”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Cũng không biết là chưa tỉnh ngủ hay sao, cô thật sự cầm bài thi của Lục Tinh Diên lên xem xét.

Sau năm phút, cô xếp bài thi lại.

Lục Tinh Diên: “Thế nào, có không?”

Thẩm Tinh Nhược: “Có, còn là rất nhiều.”

Lục Tinh Diên nhướng mày, vẻ mặt có chút phấn khích.

Cứ như vậy vài giây, cậu còn đang suy nghĩ mấy lần trước lần nào cũng chỉ hơn ba trăm điểm, là không phải bởi vì cậu quá nhân từ, không phát hiện ra có nhiều chỗ chấm sai, thật ra năng lực của cậu hẳn là hơn bốn trăm điểm.

Sau đó Thẩm Tinh Nhược liền rất bình tĩnh mà nhìn cậu, đem sự tưởng tượng xa vời của cậu phá vỡ, “398, là thầy cô đã chấm nương tay rồi, nếu như mà là tôi chấm bài, ba trăm điểm cậu còn không đạt được.”

Lục Tinh Diên: “…”

Thẩm Tinh Nhược chỉ vào một câu trên đề toán, “Nhưng mà câu này cậu đã viết đúng công thức, thầy giáo lại không cho điểm, cậu đi tìm thầy Lương, thầy ấy chắc là sẽ chấm thêm cho cậu hai điểm.”

“Lúc cậu tới văn phòng khiếu nại thì dẫn tôi theo với, tôi còn chưa thấy ai kém xa mức điểm sàn trung bình vạn dặm mà muốn đi cò kè mặc cả với thầy cô giáo chỉ vì một hai điểm, cậu cho tôi theo để mở mang tầm mắt.”

“…”

“Cậu có thể im miệng được hay không vậy?”

“Không thể, cậu có bản lĩnh thì cứ chặn miệng tôi lại đi.”

Lục Tinh Diên nhìn cô vài giây, sau đó mặt không đổi sắc lấy ví tiền ra, lấy ra một tờ năm mươi tệ đập lên trên bàn, “Phí bịt miệng.”

Thẩm Tinh Nhược rất thức thời, ánh mắt lạnh nhạt đưa tay lên miệng làm động tác kéo khoá, cất kỹ tiền rồi tiếp tục ngủ.

Lục Tinh Diên nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đang chìm vào giấc ngủ kia, thầm nghĩ nếu không phải có quá nhiều người trong phòng học, bổn thiếu gia đây liền đích thân tiến lên chặn miệng cậu, xem cậu làm sao nói nhiều.

- Hết Chương 34-
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status