Cửu Băng Hà, em là thần chết của tôi

Chương 51



Châu Lệ Băng từ nhỏ đã là người biết sống tự lập, cô lại thích học máy tính nên nhiều lần thường xuyên dấu bà Diệp đi quán Internet học máy tính.

Là người tiếp thu nhanh, lại là người ham học, vì thế, chẳng mấy chốc cô là một người sành sỏi máy tính hơn cả những người bình thường.

Năm đó, cô mười bốn tuổi.

Một lần đi net, trên đường trở về nhà, cô gặp một người con trai tầm hai mươi hai mốt tuổi nằm bên lề đường, toàn thân là vết máu.

Chàng trai đó nhìn cô, anh ta rất đẹp trai, nhìn rất được, nhưng cách ăn mặc thì trông giống con nhà phá phách.

Cô lúc đó mới con nhỏ, lại rất ghét những người kiểu lưu manh như vậy, ngang nhiên đi thẳng không hề có ý giúp đỡ.

Cô vừa đi được mấy bước, anh đã cất giọng nói, âm vực rất lạnh lẽo:

- Nếu không cứu tôi, cô bé, chỉ cần tôi sống, tôi nhất định tìm bằng được nhà em!

Lúc đó, cô sợ thật, cô sợ mẹ cô bị cậu ta phá rối, đành phải nhận lời giúp đỡ.

Hắn ta không có tiền, không có thứ gì có thể cầm cố trên người, cô cắn răng lấy phần tiền tiêu vặt ít ỏi mà mẹ cho cô để ăn sáng, nhưng cô toàn dùng cho việc đi net, bất đắc dĩ lấy ra đi mua bông băng và thuốc cho anh ta.

Sau lần cứu mạng đó, anh ta biết cô thường hay đi học qua con đường này, vì vậy ngày nào cũng đứng đây chờ cô.

Ban đầu cô thấy rất phiền phức, cứ bị những ánh mắt của những học sinh cấp ba nhìn.

Có lần, cô bị chặn đánh, cũng tại vì quen anh, cô chuẩn bị ôm mặt che người thì anh đến, theo sau anh là một đoàn người.

Người của anh rất đông, nhìn ai cũng mặt mũi sáng sủa cả, chỉ có điều là nhìn anh đằng đằng sát khí, nhìn con nhỏ vừa mới tát cô.

Anh tát lại nó ba cái.

"Đáng lí tôi nên tát cô một trăm cái!" Anh đã nói như vậy.

Từ đó, không ai dám đụng đến cô nữa, cô cũng có cảm giác thân thiện với anh ta.

Anh không có tiền, là một kẻ không có tương lai, anh nói, anh trấn lột tiền của những kẻ giàu có hay bắ nạt người khác, một lần không may, tên nhà giàu đó thuê người mai phục anh, anh không kịp phòng bị đã bị chém một nhát, sau đó bị đánh bầm dập.

Nghe hoàn cảnh của anh, cô biết, anh là người tốt.

Vì thế, sau mỗi giờ học, cô đều dành thời gian cho anh, không đi net nữa, để dành tiền mua đồ cho anh ăn.

Ban đầu là anh ngại, cho nên cô cứ ép anh đành ăn.

Anh còn để dành một phần lại, cô biết, có lẽ là cho người thân của anh.

Một lần, cô hỏi anh:

- Anh không có dự tính gì cho tương lại sao?

Cô chỉ thấy anh lắc đầu, cười lạnh, tương lai anh mờ mịt, không có lối đi.

Nhóm bạn anh cũng vậy, họ đều là người của anh, họ là một hội, chỉ có điều là không có tên.

Cô nói với anh, nên đặt một cái tên đi, nghe cho oách.

Anh cười, không trả lời.

- Terrible Dier nghe có vẻ hợp? - Cô hỏi, anh nhìn cô.

- Người chết tệ hại? Không tồi! - Phải rồi, họ không có tương lai, chắc chắn sau này sẽ có một cái chết tệ hại.

Cô đã nghĩ, cô muốn giúp anh, nhưng lại chẳng biết phải giúp từ đâu.

Cô chỉ giỏi máy tính, thật sự không có khả năng làm được việc gì cả.

Cho đến một hôm, cô mới biết, anh có nhà, vấn đề là anh không muốn về.

Nhà anh là nhà có tiền, ba anh mất, chỉ còn một mình mẹ anh. Nhà anh có một ty, buôn bán đồ điện tử.

Mắt cô loé lên, biết là không đúng, nhưng vẫn hỏi anh, anh có thể cho cô mượn một cái máy tính loại rẻ nhất được không?

Anh đã cười.

Anh gật đầu.

Ngày hôm sau, cô thấy anh xách theo một cái ba lô, bên trong đựng một cái laptop mới cứng.

Cô nói:

- Khi nào em dùng sẽ nói anh mang đến!

Anh gật đầu cười.

Ba ngày sau, cô đem một số tiền lớn đến trước mặt anh, vẻ mặt cô rất vui mừng:

- Em kiếm được tiền rồi!

Anh hỏi cô tiền ở đâu ra mà nhiều vậy, cô nói, cô lấy cắp phần mềm của người khác trên máy tính, đòi tiền chuộc mới được lấy.

Lúc đó, cặp mắt anh đầy vẻ ngạc nhiên.

Lúc đó, cô mới biết, mình là một Hacker.

Ban đầu cô chỉ lấy cắp phần mềm đòi tiền chuộc, dần dà cô tìm hiểu trên mạng, đột nhập vào các công ty điện tử làm ăn phi pháp, bắt họ đưa một số tiền lớn, bọn họ không muốn cũng phải chấp nhận.

Cô nói, biệt danh của cô là Demon306.

Mỗi ngày cô đều xâm nhập vào hai hoặc ba công ty, số tiền ngày một nhiều, nhiều đến nỗi anh cũng kinh ngạc.

Ban đầu cô rất vui sướng khi được kiếm tiền, thế rồi cô lại có một ý định táo bạo, đầu tư vào công ty của nhà anh, xây dựng nó ngày một lớn.

Trong ba tháng, cô hoàn toàn thành công.

Rồi khi hai người quyết định đứng tên Chủ tịch, cô hỏi tên anh:

- Anh này, anh tên gì?

Anh đờ người, thì ra, anh chưa nói cho cô biết tên của mình, anh mỉm cười xoa đầu cô:

- Anh tên là Đường Hắc Long!

Rõ ràng là anh lừa cô, anh là công tử nhà giàu, vậy mà giả làm ăn mày đi lừa cô! Thật không thể chấp nhận nổi.

Anh xin lỗi, mong cô tha thứ, ban đầu cô nhất quyết không tha, xem như chưa quen biết, nhưng khi nghe anh đòi đến nhà cô đòi lại công lí với mẹ cô, cô mới tha.

Anh cho cô hết quyền hành của mọi thứ, cho cô hết tất cả.

Cô là chủ tịch của Die, cô là thủ lĩnh của Terrible Dier.

Anh nói, tập đoàn là của cô, hội là của anh, nhưng anh sẽ đưa cô nắm giữ.

Anh thích... được nghe cô sai khiến!

Anh là công tử nhà giàu thích nghe cô sai khiến!

Anh thích làm kẻ lưu manh để cô quan tâm anh, chăm sóc cho anh, trò chuyện với anh!

Anh nói... vì anh cô đơn... vì anh không có người bạn thật sự!

Hai chúng ta giống nhau lắm, đúng không?

Đường Hắc Long?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status