Cuồng thám

Chương 46 : Chương 46TẠI SAO PHÁP Y ĐỀU LÀ NGƯỜI ĐẸP?



Triệu Ngọc vẫn đang trong trạng thái hỗn loạn, chợt nghe thấy tiếng Lưu Trường Hổ quát lớn: “Các anh được lắm! Xảy ra chuyện lớn như thế, vậy mà tôi lại là người biết sau cùng! Trong mắt các anh có còn cấp trên này không? Tuy là tổ trưởng thay thế tạm thời, nhưng dù gì tôi cũng là tổ trưởng của các anh! Tại sao không thông báo cho tôi sớm chút, hả? Các anh hoàn toàn coi tôi là người ngoài đúng không! Các anh làm vậy là muốn thế nào? Để xem, nếu còn không bắt được tội phạm, các anh ai cũng đừng mong được sống yên ổn!”

Nghe giọng nói đáng ghét của Lưu Trường Hổ, Triệu Ngọc cố gắng mở mắt, nhưng lại phát hiện cả người không có chút sức lực nào, cũng không cựa quậy được.

“Trưởng khoa Vương, cảnh sát Triệu không sao chứ?” Lúc này, giọng nói lo lắng của Lý Bối Ni vang lên phía bên trái Triệu Ngọc.

“Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu!” Một giọng nói phụ nữ nhẹ nhàng, uyển chuyển khác lại vang lên phía bên phải của hắn: “Chỉ là một loại thuốc gây mê nhanh thôi. Liều lượng ít như vậy, tôi đoán chừng vài phút sau là có thể tỉnh lại rồi!”

Đúng là vậy, vị trưởng khoa Vương này nói không sai, Triệu Ngọc đã mở mắt dậy và còn lắc lắc đầu vài cái.

“Ơ? Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!?” Lý Bối Ni mừng rỡ kêu lớn: “Thật sự tỉnh rồi?”

Triệu Ngọc bỗng thình lình nhớ lại tất cả sự việc đã xảy ra trước đó. Bà nội nhà nó chứ! Không ngờ ông đây lại bị một phụ nữ ám toán! Cây súng nước đó, vậy mà lại là một cây súng gây mê lợi hại!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bỗng vọt dậy, hắn muốn mau chóng xem xem rốt cuộc thì cái cô Lý Đan đó thế nào rồi? Đã chạy thoát? Hay đã bị bắt giữ?

Ai biết được, tác dụng của thuốc trong người hắn vẫn chưa hoàn toàn tan hết, hai chân hắn vẫn chưa có sức đứng vững, nên sau khi đứng vọt dậy thì té nhào ra phía trước.

Oái oái oái!

Thấy Triệu Ngọc lảo đảo như muốn té, trưởng khoa Vương tốt bụng vội vã tới đỡ. Nào ngờ Triệu Ngọc dùng lực mạnh đến nỗi kéo theo cả trưởng khoa Vương cùng té xuống đất, đè người ta xuống bên dưới.

Càng máu chó hơn đó là, trong lúc quơ quạng loạn xạ thì tay của Triệu Ngọc lại bóp trúng bộ ngực của người ta!

Ôi ôi!

Lý Bối Ni chứng kiến toàn bộ quá trình, ngay lập tức cảm thấy choáng váng không nói nên lời.

Vị trưởng khoa Vương Phi này, là pháp y hàng đầu trong Khoa Giám định pháp y của Cục Cảnh sát. Tuy cái tên nghe có chút nam tính, nhưng lại là một người đẹp thực thụ!

Người phụ nữ này năm nay mới ngoài ba mươi, sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, duyên dáng, yểu điệu, chắc chắn là người đẹp số một số hai của Cục Cảnh sát!

Nhưng do tính chất đặc thù của công việc pháp y, nên nhiều người cảm thấy ngần ngại, không dám tiếp cận cô ấy! Theo tin tức dò la được, mấy năm trước Vương Phi đã ly hôn với chồng, lý do là bởi cô ấy thường xuyên tiếp xúc với người chết.

Bây giờ, Triệu Ngọc đang ăn bưởi ngon của người đẹp đó! Có lẽ là có thói quen từ trước rồi, cũng không biết Triệu Ngọc nghĩ thế nào, lòng bàn tay cảm nhận được sự mềm mại và co giãn khiến hắn không những không bỏ tay ra, mà ngược lại còn bóp thêm vài cái!

Đổi lại là cô gái bình thường khác thì sớm đã sợ tới mức la lối ỏm tỏi, tát Triệu Ngọc mấy cái! Nhưng cô trưởng khoa Vương trước mặt này thì không hề để bụng, mà dứt khoát dang hai tay ra, ngước mắt nhìn Triệu Ngọc với vẻ mặt rất hứng thú.

Vẻ mặt của cô ấy như muốn hỏi Triệu Ngọc: “Xem anh có thể ôm tôi đến lúc nào?”

“Này! Đàn anh! Khụ khụ…” Lúc này, Lý Bối Ni nhìn không nổi nữa, vội ho mấy tiếng, rồi kéo mạnh Triệu Ngọc dậy.

Bây giờ, Triệu Ngọc đã hoàn toàn hồi phục. Hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình vẫn ở trong khu mộ đó. Sau cú té lúc nãy, cả người hắn và Vương Phi đều dính đầy đất.

Triệu Ngọc vội cúi người xuống đỡ Vương Phi dậy, đồng thời lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi trưởng khoa Vương, lúc nãy lỡ đụng vào cô, thật ngại quá, tôi thật sự không cố ý!”

“Ha ha ha…” Vương Phi đánh giá Triệu Ngọc từ trên xuống dưới một lượt, rồi cười nói: “Tôi nghe nói tổ A có một cảnh sát lưu manh, không ngờ lại là anh. Thật đúng là ba ngày không gặp mà đã khiến người ta nhìn với cặp mắt khác rồi đấy! Ha ha ha…”.

Nụ cười của Vương Phi vô cùng quyến rũ và duyên dáng, không hề có chút ngượng ngùng nào!

Có hơi thú vị rồi đấy!

Mình thích!

Triệu Ngọc vốn vẫn muốn trêu chọc trưởng khoa Vương thêm vài câu, nhưng bị cái tên Lưu Trường Hổ ở bên cạnh chọt ngang vào: “Triệu Ngọc! Xem chuyện tốt mà cậu làm đi!” Lão chỉ vào mũi Triệu Ngọc mà mắng: “Lá gan của cậu cũng lớn lắm, điều tra ra manh mối quan trọng như vậy cũng không báo cấp trên? Cậu cho rằng cậu là hiệp sĩ độc hành à? Cậu… rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy? Nhìn xem! Nhìn xem! Thế nào rồi, hung thủ bị cậu thả chạy rồi chứ gì? Này…”.

Lưu Trường Hổ không ngờ rằng, sau lời quát tháo của mình, Triệu Ngọc cũng chẳng hề ngó ngàng gì tới lão mà đang ôm lấy bờ vai của Lý Bối Ni, thì thầm to nhỏ điều gì đó, hoàn toàn coi tên đội phó này thành không khí vậy!

Đương nhiên Triệu Ngọc đang hỏi thăm tiến triển vụ án. Lý Bối Ni cho biết, sau khi các cảnh sát của tổ A khám xét và thu được những chứng cứ phạm tội mà Lý Đan để lại, cũng như ba cánh tay của ba nạn nhân, mọi người đã ý thức được tầm quan trọng của chuyện này, nên đã ngay lập tức báo cáo cho Khúc Bình và Lưu Trường Hổ.

Sau khi hai vị này biết được đều kích động tới mức không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng Triệu Ngọc thật sự có thể tìm ra được chân tướng của vụ án chặt tay. Vì vậy mới gấp rút đi tìm vị trí của Triệu Ngọc, đuổi đến chỗ này!

Sau khi tới nơi, điều bọn họ nhìn thấy trước tiên là Thiệu Lộ Lộ đang bị hôn mê sâu, sau đó lại tìm thấy Triệu Ngọc cũng đang bất tỉnh nhân sự. Còn tên hung thủ Lý Đan đã sớm không nhìn thấy tung tích!

Không phải chứ?

Triệu Ngọc nhớ rõ ràng trước lúc rơi vào trạng thái hôn mê đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, Lý Đan không có phương tiện di chuyển, làm sao có thể để cô ta chạy mất được chứ?

Thấy Triệu Ngọc không ngó ngàng gì tới mình, Lưu Trường Hổ giận tới điên người.

“Mấy người các anh, mau chóng thông báo cho các trạm kiểm tra trên những con đường gần đây, tuyệt đối không được để cho tội phạm chạy thoát!” Lúc này, giọng nói của đội trưởng Khúc Bình vang lên từ xa: “Rất có thể hung thủ sẽ xin đi nhờ xe để tẩu thoát, thời gian ngắn như vậy, cô ta không thể đi xa được, nhất định phải bắt được cô ta lại!”

“Vâng!” Các đội viên nghe theo mệnh lệnh, nhanh chóng tản ra các hướng.

Sau khi phân công xong, Khúc Bình mới bước nhanh tới trước mặt Triệu Ngọc, nhìn thẳng vào hắn và nói: “Triệu Ngọc, con người của cậu thật sự quá ích kỷ!” Gương mặt đội trưởng Khúc đầy sự phẫn nộ: “Vì chuyện cá cược cỏn con của bản thân, cậu đã làm hỏng chuyện lớn của cả đội! Tại sao không nói cho tôi biết manh mối quan trọng như vậy sớm hơn chứ? Nếu cho tôi biết sớm hơn, cơ bản là đã không xuất hiện tình huống như thế này! Không chừng hung thủ sớm đã bị bắt quy án rồi! Nhưng mà… cậu xem xem, bây giờ mọi thứ đều đã trở nên hỏng bét thế nào? Dựa theo năng lực của hung thủ, nếu để cô ta rời khỏi Tần Sơn, e là sau này sẽ khó mà bắt được!”

“Thì đó!” Cuối cùng Lưu Trường Hổ cũng tìm được cơ hội chen vào, lập tức nói với vẻ mặt rất vênh váo, đắc ý: “Triệu Ngọc! Cậu đừng cho rằng cậu tìm ra được chút manh mối liền tỏ ra kiêu căng như vậy! Nói cho cậu biết, một khi còn chưa tóm được hung thủ thì vụ án vẫn chưa thể kết thúc đâu! Lát nữa tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, thằng nhãi cậu chờ bị xử phạt đi!”

“Đội trưởng Lưu, ông làm như vậy có quá đáng lắm không?” Lý Bối Ni nghe thấy chướng tai, đứng bên cạnh Triệu Ngọc nói: “Anh Triệu cũng chỉ mới tìm ra manh mối này, cho dù không có khen thưởng thì cũng không vi phạm tới mức phải bị xử phạt gì chứ?”

“Đúng đó, đội trưởng Lưu!” Không ngờ, Vương Phi đứng bên cạnh cũng lên tiếng nói giúp: “Tôi thấy không nhất thiết phải như vậy. Nếu không có tiểu Triệu thì vừa rồi cánh tay phải của cô gái đó đã không còn rồi!”

Tuy lời nói của Vương Phi rất nhẹ nhàng, nhưng cô ấy thân là một cánh tay đắc lực của Khoa Giám định pháp y, tất nhiên lời nói cũng có phần nặng ký. Lưu Trường Hổ không ngờ cô ấy sẽ nói đỡ cho Triệu Ngọc, nên sắc mặt có chút khó coi.

“Để phá vụ án này, đàn anh của tôi còn bị trúng phải thuốc gây mê!” Lý Bối Ni lớn giọng nói: “Rất nguy hiểm đó! Ông lại đi làm khó anh ấy sao?”

“Lý Bối Ni, ai cho cô không phân lớn nhỏ như vậy hả?” Lưu Trường Hổ không thể nói gì Vương Phi, nhưng với thực tập sinh Lý Bối Ni thì khác, lão liền quát lớn: “Tôi còn chưa nói cô! Cô giúp Triệu Ngọc che giấu tình tiết vụ án, cũng sẽ không thoát tội đâu! Hai người cứ chờ đó!”

“Chậc! Cô cũng biết súng gây mê nguy hiểm!” Khúc Bình đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Đây chính là hậu quả của việc tự ý hành động!”

“Đúng vậy, rõ ràng là không có bản lĩnh!” Lưu Trường Hổ lại dặm thêm một câu đổ dầu vào lửa.

Vốn dĩ lão cho rằng sau khi nói hết lời, Triệu Ngọc chắc chắn sẽ nổi đóa lên mắng chửi. Song điều ngoài dự đoán của lão đó là, Triệu Ngọc không những không có vẻ tức giận, ngược lại còn giống như đang được khen thưởng vậy, bất ngờ cười phá lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 171 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status