Cuộc đổ bộ của Pokemon

Chương 42: Cựu chủ nhiệm câu lạc bộ

Translator: Nguyetmai

"Cậu sinh viên năm nhất này là ai vậy, thực sự khủng khiếp quá đi, một chiêu đã đánh gục đội trưởng của đội tuyển trường rồi!"

"Đội trưởng đội tuyển trường Thẩm Khánh Minh chỉ có chút thực lực như vậy thôi sao? Bị một đứa năm nhất đánh bại à?"

"Cái gì mà chỉ có chút thực lực này? Khi nãy cậu không nhìn ra Thunderbolt của Raichu có uy lực thế nào à? Cậu có cần chiến đấu thử với Thẩm Khánh Minh không?"

"Phải đấy, tớ nghe nói năm nay Thẩm Khánh Minh thi huấn luyện viên, đã vào đến vòng cuối cùng rồi. Có lẽ ngày Raichu đạt cấp bậc huấn luyện viên cũng không xa nữa đâu!"

"Theo ý của các cậu, Pokemon của cậu sinh viên mới kia đã đạt đến cấp bậc huấn luyện viên rồi?"

"Không biết, tớ đâu phải huấn luyện viên chuyên nghiệp, nào có hiểu mấy thứ đó."

"Các cậu xem Pokemon chiến đấu cho vui thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì! Có hiểu được, mấy cậu cũng chẳng bằng người ta."

"Sự thật phũ phàng, khó chịu quá đi!"

Những tiếng xì xào bàn tán nổi lên không ngớt.

Thẩm Khánh Minh có cảm giác bản thân mình bị nhát dao "Mua Buff không" của Lâm Châu bổ xuyên tim.

Trong lòng gã lúc này đang cực kì tức giận, gã rất muốn tiến lên đấu tay đôi với Lâm Châu nhưng thật sự không dám.

Hiện giờ, Raichu của mình đang bị thương nghiêm trọng, hôn mê chưa tỉnh. Trong khi con Cáo Lửa của đối phương đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi. Không còn Pokemon, gã ta không chiếm được lợi lộc gì cả.

Thẩm Khánh Minh lấy Pokeball ra thu Raichu của mình lại, biểu cảm trên mặt vô cùng khó coi.

Gã không thể ngờ được rằng, Raichu gã luôn tự hào lại bị Pokemon của một sinh viên năm nhất đánh cho thê thảm!

Hơn nữa đến lý do bản thân chịu thua gã còn không biết!

Thân là một thí sinh từng thông qua ba phần thi chứng nhận tư cách huấn luyện viên, học được cách phân biệt trình độ đào tạo của một con Pokemon là điều căn bản nhất trong những điều căn bản.

Thẩm Khánh Minh đã nhìn thấy Pokemon cấp bậc huấn luyện viên như thế nào, gã cũng rõ Cáo Lửa của đối phương cách xa cấp bậc này ra sao.

Thậm chí trình độ đào tạo của con Cáo Lửa đó còn không bằng Raichu!

Thế nhưng ban nãy nó đã phóng ra một Confusion khủng khiếp vượt quá thực lực!

Thẩm Khánh Minh không biết đối phương làm thế nào làm được!

Gã ta thua một cách không hề rõ ràng!

Hơn nữa, thua thì thôi! Đằng này gã lại thua trước mặt nhiều sinh viên xung quanh đang giương mắt xem thế này, ê chề không để đâu cho hết.

Những lúc như thế này nói gì cũng cảm giác xấu hổ vô cùng, cho nên Thẩm Khánh Minh dứt khoát lựa chọn ngậm miệng làm ngơ!

"Ha ha, Lâm Châu, cậu hư quá đi! Dù gì cũng là đội trưởng của đội tuyển trường, chút mặt mũi cũng không cho người ta! Mặt người ta sắp bị cậu đánh thành đầu heo rồi kìa!"

Lưu Lạc bước tới bên cạnh Lâm Châu. Lúc nãy khi nhìn thấy Raichu dùng Thunderbolt, cậu ta còn rất căng thẳng, bây giờ xem ra mình đã phí công lo lắng rồi!

Lâm Châu khẽ nhún vai.

"Nếu không thì thế nào? Đánh vào mặt còn phải chia ngày trả góp à?"

"Cậu nói có lý, tớ cạn lời rồi."

Lưu Lạc dở khóc dở cười.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, từ bên ngoài truyền tới một giọng quát tháo hổn hển.

"Các em học sinh trong kia! Các em đang làm gì thế? Không biết lén lút dùng Pokemon để đánh nhau là vi phạm nội quy nhà trường à?"

Người nói là giáo viên và bảo vệ lững thững đến muộn.

Những sinh viên xung quanh trông thấy giáo viên tới bèn lũ lượt tránh ra hai bên.

Giáo viên vừa tiến vào, ngay lập tức nhìn thấy bức tường bị đập nát tại hành lang!

Từ lỗ thủng lớn trên tường có thể nhìn được mấy chiếc bàn ghế bị đập gãy bên trong lớp học!

Giáo viên vô cùng tức giận, chỉ vào Lâm Châu và Thẩm Khánh Minh, giọng nói phát run.

"Các... các... các em lại còn làm hỏng của công của nhà trường! Đi theo tôi lên phòng công vụ!"

Trường học có quy tắc và quy định của trường học, Lâm Châu và Thẩm Khánh Minh bị giáo viên đưa đi.

Đám đông có mặt ở hiện trường thấy không có gì để xem nữa, chẳng mấy chốc đã giải tán theo.

Có điều, trận chiến hôm nay giữa Lâm Châu và Thẩm Khánh Minh đã lập tức bùng nổ khắp diễn đàn trường Đại học Tân Chử!

"Pokemon của sinh viên năm nhất một chiêu đánh bại đội trưởng đội tuyển trường!" Tin tức này lan truyền với tốc độ chóng mặt!

Tình hình chiến đấu của hai con Pokemon khi đó, không biết đã bị bạn sinh viên nào lén quay video, đăng tải lên mạng!

Cảnh tượng Cáo Lửa đối đầu với Thunderbolt, một chiêu đánh bại Raichu đem đến cho người xem chấn động thị giác quá mạnh mẽ, khiến người ta cảm thấy sục sôi bầu nhiệt huyết!

Những kiểu video chiến đấu chất lượng cao như thế này rất hiếm gặp trên mạng Internet, vòng bạn bè của sinh viên trường Đại học Tân Chử đều đang điên cuồng chia sẻ!

Trường Đại học Tân Chử rộng lớn và đông sinh viên như vậy, nên diễn đàn giao tiếp trên mạng Internet cũng có đến mấy cái.

Video giao chiến giữa Lâm Châu và Thẩm Khánh Minh lan truyền rất nhanh, hầu như mọi người trong trường đều biết.

Tất nhiên sinh viên cùng lớp của Lâm Châu cũng có người nhìn thấy.

Từ đó trở đi, wechat của Lâm Châu cứ rung lên không ngừng, wechat nhóm của lớp cũng sắp nổ tung.

Rất nhiều sinh viên cùng lớp đều hỏi, người trong video đó có phải là cậu không.

Bởi vì tin nhắn nhảy đến quá nhiều, Lâm Châu bèn thẳng tay tắt luôn thông báo nhóm chat của lớp.

Bấy giờ cậu còn đang ở phòng công vụ nghe hiệu trưởng giáo dục tư tưởng, làm gì có thời gian trả lời wechat.

Việc xử lý Lâm Châu trong vụ việc này không hề phức tạp.

Trong hành lang của tòa nhà giảng dạy có lắp camera, chỉ cần xem qua camera là có thể nhìn ra, chính Thẩm Khánh Minh đã sai khiến Pokemon ra tay tập kích bạn học trước.

Hành động của Lâm Châu thuộc về phòng vệ chính đáng, hoàn toàn không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm nào.

Còn về bức tường bị hư hại, phía nhà trường đã có ngân sách tài chính hằng năm cho "Những thiệt hại tài chính công cộng do Pokemon gây nên", vì vậy không cần Lâm Châu phải bồi thường.

"Lâm Châu, em có thể đi rồi! Tuy trách nhiệm của vụ xung đột lần này không phải do em, nhưng tôi vẫn hy vọng lần sau nếu em còn gặp phải trường hợp tương tự như vậy, hãy tìm tới sự giúp đỡ từ phía nhà trường càng sớm càng tốt, chứ không phải dựa vào bản thân, lấy bạo lực để giải quyết bạo lực!"

Người xử lý vụ việc lần này là Phó hiệu trưởng Nghiêm Học Đông đã ngoài năm mươi tuổi, hiện đang làm cán bộ phó phòng cấp thành phố.

Bình thường ông ta phụ trách mảng quản lý sinh viên của phòng công vụ.

Những lời Phó hiệu trưởng Nghiêm nói với Lâm Châu chẳng qua là những lời sáo rỗng mang tính hình thức, lý lẽ đầy mình, công bằng chính trực, nhưng căn bản không phù hợp với thực tế.

Giống như lần này Lâm Châu bị Pokemon của Thẩm Khánh Minh tập kích, cậu đâu thể vừa im lặng chịu đòn, vừa chạy khắp nơi tìm xem giáo viên đang ở đâu.

Lâm Châu cũng chỉ nghe theo kiểu ứng phó. Mãi đến khi nghe niệm kinh xong, Phó hiệu trưởng Nghiêm thả cậu đi, Lâm Châu mới như được đại xá.

Nơi như phòng công vụ, thông thường sẽ đón tiếp hai loại sinh viên.

Một loại là sinh viên xuất sắc tiêu biểu nhận được học bổng hoặc giải thưởng cấp quốc gia, thỉnh thoảng sẽ bị gọi lên nói chuyện.

Còn một loại khác, chính là sinh viên vi phạm quy định nhà trường, đối mặt với án phạt, cũng bị gọi tới "uống trà đàm đạo".

Tất nhiên vế sau chiếm số đông, đa số sinh viên đến đây giống như lên pháp trường đợi xét xử vậy.

Thế nhưng Lâm Châu không hề phạm lỗi, dĩ nhiên bình yên rời khỏi phòng công vụ. Còn Thẩm Khánh Minh, nhất định sẽ bị giữ lại.

Bởi vì vấn đề của gã ta vô cùng nghiêm trọng!

Việc dùng Pokemon đánh nhau với bạn học trong trường vẫn được coi là nhẹ.

Việc gã ta lạm quyền chiếm đoạt trợ cấp của nhà trường, dùng tiền dàn xếp thi đấu mới là vấn đề nghiêm trọng mà Phó hiệu trưởng Nghiêm cần phải xử lý!

Lâm Châu vừa ra khỏi phòng công vụ, đã nhìn thấy Lưu Lạc và La Vân Kiệt đang đứng ngoài cửa đợi cậu.

"Ha ha, thế nào? Đến phòng công vụ uống trà nghe cải lương với lãnh đạo có sướng không?"

Lưu Lạc vừa cười vừa vỗ vai Lâm Châu.

"Xin lỗi! Đều tại tôi, làm hại hai bạn và Thẩm Khánh Minh xảy ra xung đột."

La Vân Kiệt vội vàng tiến đến, liên tục xin lỗi.

"Không vấn đề, dù sao tôi cũng không phải chịu trách nhiệm, chịu phạt hay phê bình gì cả."

Lâm Châu không hề để tâm.

Lúc Thẩm Khánh Minh thừa cơ ra tay đánh lén Lưu Lạc, đã khiến Lâm Châu không vui, muốn dạy cho gã ta một bài học. Vì vậy, việc giúp La Vân Kiệt chỉ là tiện thể mà thôi!

Hơn nữa nhân cơ hội này, Cáo Lửa vừa hay được giao đấu với một Pokemon mạnh, dùng đối phương để luyện tập, mài giũa kỹ năng và tiết tấu trong chiến đấu thực tế, không hề thiệt thòi chút nào.

Lúc cả ba người đang nói chuyện, một thanh niên mặc âu phục đi giày da chợt lướt qua bên cạnh, xoay người bước vào phòng công vụ.

La Vân Kiệt vừa nhìn thấy người đó đã sững sờ không thôi.

Lâm Châu chú ý tới ánh mắt của anh ta, tò mò nhìn theo hướng đó, cũng trông thấy chàng trai mặc âu phục đi giày da.

"Sao thế?" Lâm Châu hỏi.

"Người vừa nãy..." Biểu cảm của La Vân Kiệt có chút không tự nhiên. "Là chủ nhiệm cũ của câu lạc bộ thể thao!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 41 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status