Cuộc đổ bộ của Pokemon

Chương 35: Có cần mượn quần lót không?

Translator: Nguyetmai

Từ Trạch Tiến nhìn thấy số người tập trung lại càng lúc càng đông, biết bản thân đã không còn cơ hội ra tay nữa.

Hắn chỉ có thể nghiến răng, thù hằn lườm Lâm Châu một cái rồi quay người trốn khỏi con hẻm tối vắng vẻ.

Hắn ta là tội phạm bị Liên Minh truy nã. Đặc biệt trong tình hình hiện tại, kiểm soát viên của Liên Minh vẫn đang ở Tân Chử, hắn ta tuyệt nhiên không dám lộ diện ở những nơi đông người.

Sau khi xe cứu thương đến và đưa Lâm Châu tới bệnh viện, cậu đã được làm một cuộc phẫu thuật nhỏ lấy viên đạn hạt bên trong vết thương ra.

Công đoạn khâu do chính Pokemon Hạnh Phúc Blissey sử dụng Heal Pulse để tiến hành.

Một làn ánh sáng ấm áp lóe lên, vết thương lập tức khép kín miệng lại.

Sau hai mươi phút, toàn bộ vết thương đã biến mất hoàn toàn, đến một vết sẹo cũng không có, giống hệt như chưa từng bị thương.

Đây là lần đầu tiên Lâm Châu nhìn thấy phương pháp điều trị này, cảm giác thực sự thần kỳ.

Những Pokemon Hạnh Phúc Blissey chuyên dùng trong phẫu thuật ngoại khoa được bố trí trong bệnh viện, đều do Liên Minh Pokemon cung cấp.

Những Blissey này đều được các huấn luyện viên huấn luyện đặc biệt, nhằm sử dụng để phục hồi vết thương hở.

Tuy hiện giờ các quốc gia trên thế giới đã hạn chế cấm vận quyền nhận nuôi Pokemon, nhưng vẫn chỉ giới hạn trong một bộ phận Pokemon có thể nhận nuôi.

Giống như rất nhiều Pokemon cỡ lớn và Pokemon quý hiếm, thông thường người dân không được phép nuôi dưỡng.

Một số Pokemon đặc thù chỉ được phép nhận nuôi bởi những nhân viên có giấy phép liên quan tới các ngành nghề đặc thù đó.

Ví dụ như Pokemon Hạnh Phúc Blissey và Audino dùng trong điều trị, Muk dùng trong xử lý rác thải, hay Onix và Steelix dùng trong xây sửa tàu điện ngầm, v.v…

Trong lúc Lâm Châu điều trị tại bệnh viện, Lâm Lam có gọi điện tới hỏi cậu đang ở đâu.

Lâm Châu chỉ nói tạm thời có việc cần về ký túc một chuyến, tối nay không thể về nhà, tiện thể còn dặn dò Lâm Lam buổi tối đừng ra ngoài nhiều.

Cậu không muốn để chị gái biết việc mình gặp phải nguy hiểm, lại còn bị thương, sợ Lâm Lam sẽ lo lắng.

Lâm Châu ra khỏi bệnh viện, trực tiếp bắt xe về trường học.

Về đến ký túc, cậu nhanh chóng đi lên lầu tìm đến căn phòng đã rất lâu rồi chưa quay trở lại.

Vừa mở cửa ra Lâm Châu đã nghe thấy tiếng gõ bàn phím vọng ra.

"Croconaw, mau đến bắt bóng giúp tao, Top đối diện khắc tao quá, không đánh nổi."

"Đã vào tầm ngắm! Xử nó!"

"Ôi trời! Jungle* đằng trước đang phản gank**!"

(*) Jungle: Thuật ngữ này để ám chỉ những người chơi đảm nhiệm vai trò Đi Rừng. Trong Liên Quân Mobile, gần như hầu hết mọi vị tướng đều có thể Đi Rừng. Nhiệm vụ chính của người Đi Rừng là tiêu diệt các bãi quái rừng để kiếm tài nguyên và đảo ra hỗ trợ cho các đường để tìm kiếm lợi thế.

(**) Gank (gang kill), đánh hội đồng hay đi "săn người", là nhiệm vụ quan trọng cũng như điểm khác biệt nhất giữa người đi rừng và người đi đường. Phản gank đơn giản là việc chống lại những pha gank của người đi rừng.

"Toi rồi, Jungle phía trên liên kết chết một tặng một!"

Đúng là khi chơi game sẽ khiến người ta quên hết mọi thứ xung quanh, có tai như điếc, căn bản không hề nghe thấy tiếng mở cửa.

Lưu Lạc nhìn màn hình đen sì trước mặt, vừa đứng dậy định đi rót nước, chợt nhận ra trong phòng có thêm một người nữa!

Trên cơ thể người này còn máu me be bét!

"Trời ơi!"

Lưu Lạc bị dọa đến thót tim, sau khi nhìn rõ là Lâm Châu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Sao đột nhiên cậu lại về thế, cả nửa năm nay không thấy cậu ở ký túc rồi! Mở cửa lại còn không có tiếng động, may mà tớ đang chơi game đấy, chứ tớ đang xem JAV* thì ngượng chết mất."

(*) JAV là viết tắt của Japan Adult Video có nghĩa là phim người lớn của Nhật Bản và chỉ dành cho những người đã trên 18 tuổi.

"Chính cậu chơi game nhập tâm quá, không nghe thấy tớ mở cửa thì có!"

Lâm Châu cởi chiếc áo dính máu đang mặc trên người ra, ném sang một bên, trên cơ thể cân đối, có thể nhìn thấy một vài đường cơ bắp ẩn hiện.

"Sao cậu lại thành ra thế này?"

Lưu Lạc nhìn vết máu trên áo của Lâm Châu, tò mò hỏi.

"Bị một tên huấn luyện viên tập kích, vừa chờ vết thương lành lặn xong mới từ bệnh viện về."

"Cậu nói cái gì? Cậu bị huấn luyện viên tập kích á?!"

Lưu Lạc kinh ngạc, hai mắt trợn tròn, cả người không bình tĩnh nổi.

Dựa vào thỏa thuận pháp lý do Liên Minh Pokemon và các quốc gia trên thế giới cùng nhau quy định, huấn luyện viên sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý nghiêm trọng nếu gây ra tổn thương về mặt thân thể với dân thường.

"Cậu báo cảnh sát chưa?"

"Lúc đó tớ bị thương rất nặng, suýt nữa chết rồi, lo báo cảnh sát thế nào được."

Lâm Châu lắc đầu.

Lưu Lạc vừa nghe thấy khi đó Lâm Châu suýt chết đã biết chuyện này không hề đơn giản.

Một huấn luyện viên bình thường sẽ không vô duyên vô cớ tập kích dân thường. Bọn họ đáng lẽ ra phải nắm rõ những ràng buộc về pháp lý sẽ phát sinh sau đó.

"Cậu kể chi tiết cho tớ nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Lâm Châu kể cho Lưu Lạc nghe từ đầu đến cuối, bao gồm cả việc lần đầu tiên gặp gã đàn ông trung niên đó ở Cửu Nguyệt Ốc, còn cả người phụ nữ mặc yukata kia nữa.

Lưu Lạc nghe xong suy nghĩ một lúc, sau đó nói ra suy đoán của bản thân.

"Gã huấn luyện viên tập kích cậu rất có thể là tội phạm truy nã của Liên Minh, thông thường chỉ những kẻ vốn có tiền án tiền sự mới hành động điên cuồng như vậy. Mà nữ huấn luyện viên truy đuổi hắn ta theo lời cậu kể, chắc hẳn là kiểm soát viên của Liên Minh hoặc đại loại vậy..."

Lưu Lạc ngồi lại trước màn hình máy tính, treo máy đăng xuất khỏi game.

Croconaw ở bên kia thấy Lưu Lạc không đánh nữa cũng trực tiếp treo máy, gõ chữ chém gió với đồng đội trong team.

Lưu Lạc dùng tài khoản của chú mình, đăng nhập vào mạng nội bộ của Liên Minh Pokemon, sau đó nhấp vào bảng thông báo tội phạm truy nã. Từng bức ảnh tội phạm truy nã lần lượt hiện ra, được sắp xếp theo thời gian phát lệnh.

"Cậu thử nhìn xem, có gã huấn luyện viên mà cậu đã gặp không?"

Lâm Châu tiến lại gần, chưa nhìn được mấy hàng đã phát hiện ra ảnh của gã huấn luyện viên đó!

"Từ Trạch Tiến, chính là người này."

Lâm Châu chỉ vào hình ảnh đang hiển thị trên màn hình.

Thực ra trước đó cậu cũng suy đoán như vậy, bây giờ nhìn thấy lệnh truy nã, cậu đã tin chắc gã ta là tội phạm bị truy nã!

"Từ Trạch Tiến... sai khiến Pokemon cố ý làm hại dân thường... gây nên cái chết của nhiều người... hiện đang bỏ trốn..."

Lưu Lạc xem thông tin trên lệnh truy nã.

"Tiếc thật, thông báo truy nã này chỉ có tác dụng cảnh báo thôi, không có nhiều nội dung chi tiết! Chúng ta cũng chỉ biết bấy nhiêu đó mà thôi."

"Chúng ta có cần báo cảnh sát không?"

Lâm Châu vừa nghĩ đến tên huấn luyện viên tội phạm truy nã vô cùng tàn bạo này đang lẩn trốn gần khu vực mình sống, cậu đã cảm thấy cực kì khó chịu.

Nghĩ mà xem, vào một buổi sáng nào đó khi bạn xem thời sự, phát hiện tên hung thủ vụ án giết người liên hoàn đã được đề cập trong bản tin xuất hiện gần nhà bạn, hãy thật cẩn thận khi ra ngoài.

Đúng là việc khiến người ta đau đầu mà! Mỗi sáng mỗi tối khi ra ngoài đều phải nơm nớp lo sợ.

"Nếu lúc đó báo cảnh sát còn có chút tác dụng, bây giờ báo hay không thực ra cũng chẳng có ích gì mấy."

Lưu Lạc hiểu những quy tắc trong thế giới của huấn luyện viên hơn Lâm Châu nhiều.

"Huấn luyện viên và dân thường vốn đã đi theo hai trình tự luật pháp khác nhau. Bây giờ Từ Trạch Tiến kia đã nằm trong diện bị truy nã, hơn nữa cậu còn gặp được kiểm soát viên ở gần khu vực này, cho thấy bên phía Liên Minh đang giăng bắt hắn rồi. Cho dù cậu có báo cảnh sát thì cảnh sát địa phương cũng sẽ không xử lý vụ án này, cùng lắm lập một biên bản rồi báo cáo cho Liên Minh. Bên phía Liên Minh sẽ làm một thủ tục bồi thường, đợi đến khi bắt được tên tội phạm truy nã đó sẽ bồi thường cho cậu chút viện phí thuốc men. Dù mức độ vây bắt những đối tượng huấn luyện viên phạm pháp của Liên Minh rất cao, nhưng đối với việc bồi thường cho người bị hại lại vô cùng keo kiệt."

Lâm Châu nghe những lời Lưu Lạc nói xong, không còn ý nghĩ muốn báo cảnh sát nữa.

Chế độ bảo hiểm chữa trị tại bệnh viện hiện giờ rất tốt, về cơ bản số tiền cậu phải chi trả cũng chẳng đáng là bao. Chút tiền viện phí đó còn chẳng đủ công cậu phải vất vả đi viết bảng tường trình, mà bây giờ đã mười hai giờ đêm rồi!

Dù sao kiểm soát viên cũng đã xuất hiện ở gần đây để lùng bắt tên tội phạm kia rồi, mục đích của cậu chẳng qua chỉ muốn để nhân vật nguy hiểm này sớm phải đền tội mà thôi.

"Được rồi, vậy không đi nữa, lằng nhằng lắm! Tớ đi tắm trước, nãy giờ trên người dính toàn máu, chẳng trách cứ thấy khó chịu."

Lâm Châu tụt quần xuống, đi vào nhà tắm.

Cơ sở vật chất ở ký túc của Đại học Tân Chử khá tốt, phòng hai người có một phòng tắm riêng.

"Hôm nay cậu ở đây à?"

"Không, lúc đầu cũng định ngủ lại đây, nhưng chị tớ ở nhà một mình, tớ có chút không yên tâm, lát nữa tớ sẽ về nhà."

Lâm Châu vốn định tối nay sẽ ngủ lại ký túc, thế nhưng vừa nghĩ đến việc có một tên tội phạm truy nã đang lảng vảng ở gần nhà mình, cậu có phần lo lắng cho Lâm Lam.

Vậy nên Lâm Châu quyết định lát nữa sẽ về nhà.

"Chốc nữa cậu cho tớ mượn một bộ quần áo, bộ quần áo kia của tớ dính toàn máu, không mặc được nữa."

"Ô, có cần mượn quần lót không."

"Sau này cậu ít xem mấy phim gay đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 41 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status