Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc

Chương 30: Chiếc gối ôm ấm áp



Rất nhanh, sữa đã được mang đến trước mặt Cố Hề Hề, cô ngoan ngoãn mà uống hết. Có rất nhiều loại sữa, nhưng cô chỉ hợp với loại sữa chuyên dùng của hoàng gia Nhật. Nhiều loại nước trái cây như vậy, cô chỉ uống quen nước trái cây tươi mới nhất của New Zealand. Nước lọc nhiều loại như thế, cô chỉ hợp với nước của Ý.

Bản thân Cố Hề Hề cũng không biết miệng của mình lại trở nên kén chọn như vậy, cũng may Doãn gia có tiền, chi nổi số tiền này, cũng tình nguyện mà chi món tiền này. Cố Hề Hề hơi lo lắng, đứa bé sau khi sinh ra, có trở nên kén ăn như ba của nó không đây?

Cố Hề Hề đang nghĩ thầm, Doãn Tư Thần đang ngồi đối diện với Cố Hề Hề, nhìn bề ngoài như đang ăn, nhưng thật ra ánh mắt không hề rời khỏi cô.

Quay lại khả năng dự đoán tâm lý vô cùng mạnh mẽ của mình, Doãn Tư Thần làm bộ dáng lười biếng trả lời lại sự lo lắng của Cố Hề Hề: "Con của tôi đương nhiên sẽ giống tôi, kén ăn thì sao chứ? Doãn gia nuôi được!"

Cố Hề Hề thiếu chút nữa đã phun hết phần sữa trong miệng ra.

Doãn Tư Thần là con giun trong bụng mình hay sao? Sao mỗi lần mình nghĩ gì, anh đều có thể đoán đúng suy nghĩ của mình?

"Mấy ngày này phải tranh thủ thời gian học tập lễ nghi!" Doãn Tư Thần tao nhã cầm khăn ăn lau nhẹ hai bên khóe miệng, nói: "Qua mấy ngày nữa, chủ tịch và phu nhân của phái đoàn Hàn Quốc sẽ đến đây, em là phu nhân tổng giám đốc, phải tiếp đón thật tốt, không thể làm mất mặt Doãn gia. Thời gian này không cần đi làm, ở nhà học cho tốt những việc này đi!"

"Tôi biết rồi!" Cố Hề Hề rầu rĩ mà trả lời lại.

Trời ạ, chủ tịch và phu nhân phái đoàn Hàn Quốc? Bảo cô đi tiếp đón? Cố Hề Hề cảm thấy đầu mình như muốn lắc lư. Việc này làm sao cô làm được chứ?

Doãn Tư Thần nói xong câu này thì đứng dậy đi khỏi. Anh vừa đi, những người khác cũng lập tức thu dọn chén dĩa.

Sau khi Cố Hề Hề uống sữa xong cũng đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

Xem ra phải học đàn dương cầm cho tốt, hơn nữa lễ nghi trong bữa ăn cũng phải học cho thật tốt mới được! Cố Hề Hề âm thầm hạ quyết tâm, nếu đã trở thành vợ của Doãn Tư Thần, thì cô phải cố gắng làm tốt tất cả mọi việc mình phải làm.

Cố Hề Hề bảo mọi người đi nghỉ, còn mình thì cầm quyển sách ngồi trên ghế đung đưa, tự trau dồi kiến thức cho bản thân.

Doãn Tư Thần đứng ở trên lầu, kéo rèm cửa sổ ra, đúng lúc gặp được cảnh này. Cô giống như một con mèo nhỏ, cả người co rúc trên chiếc ghế đung đưa của Scotland, cầm một quyển sách ngủ thiếp đi.

Xem ra hôm nay cô nhóc này đã mệt quá rồi?

Sau khi Tiểu A báo cáo hết mọi chuyện, nhẹ nhàng mà nói với anh: "Tổng giám đốc, có căn dặn gì không?"





"Được rồi, việc hôm nay dừng ở đây, cậu có thể về nhà nghỉ rồi!" ánh mắt của Doãn Tư Thần vẫn không rời khỏi cô nàng đang nằm trong chiếc ghế đung đưa kia, tiếp tục trả lời: "Sáng mai đến sớm một chút, phải nhanh chóng hoàn thành hợp đồng với tập đoàn Ody!"

"Vâng, tổng giám đốc!" Tiểu A nhanh chóng thu dọn hết mọi thứ của mình, chào tạm biệt Doãn Tư Thần và liền rời khỏi.

Doãn Tư Thần chậm rãi đi xuống dưới lầu, người giúp việc vừa định lên tiếng, Doãn Tư Thần đã khoát khoát tay ra hiệu im lặng. Anh đi về phía của Cố Hề Hề, rồi nhẹ nhàng bế cô lên.

Hai mắt Doãn Tư Thần cau lại, sao cô lại nhẹ như vậy?

Cúi mắt xuống, cô đã ngủ rất say, ngoan ngoãn dựa đầu vào lòng anh, nhoẻn miệng nở một nụ cười hài lòng.

Nếu lúc em tỉnh dậy cũng có biểu cảm như vậy thì tốt biết bao nhiêu!

Người làm trong nhà sau cùng cũng quen với hành động như vậy của thiếu gia, nhìn thấy thiếu gia bế cô, mọi người đều nở một nụ cười yêu thích, tự biết yên lặng đứng tránh sang một bên, vì nếu quấy rầy đến sự ân ái của thiếu gia và thiếu phu nhân, là tự tìm đường chết!

Doãn Tư Thần bế Cố Hề Hề lên lầu, lúc vừa vào phòng thì cô chủ động nép sát vào người Doãn Tư Thần, cả gương mặt đều dán chặt vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Doãn Tư Thần cảm thấy cả người cứng đờ, một nơi nào đó lại có xu hướng ngẩng cao lên.

Tiểu yêu tinh này..

"Mẹ!" Một giọng nói dịu dàng vang lên, Doãn Tư Thần theo bản năng cúi mắt xuống nhìn cô gái đang nép vào lòng mình, thấy nửa gương mặt của Cố Hề Hề hiện rõ sự uất ức ủy khuất.

Trong nháy mắt, một cảm giác đau lòng dâng lên trong lòng anh. Trong giấc mơ của em, em đã chịu bao nhiêu oan ức, mới có thể để lộ ra biểu cảm như vậy?

Doãn Tư Thần nhẹ nhàng đặt Cố Hề Hề xuống giường, cô lật người tiếp tục ngủ say. Ánh mắt của anh sáng lên, rất bình tĩnh mà đứng đó, ngắm nhìn Cố Hề Hề thật lâu mới xoay người đi vào phòng vệ sinh thay quần áo. Khi anh bước từ trong phòng vệ sinh ra, Cố Hề Hề đã ôm chăn mà ngủ say.

Ma xui quỷ khiến, Doãn Tư Thần không rời khỏi phòng, mà đi vòng qua bên kia giường, vén chăn lên nằm xuống. Đưa mắt nhìn cô gái nhỏ ngủ bên cạnh, thật kỳ lạ, anh không hề cảm thấy chán ghét?

Doãn Tư Thần tắt đèn, nhắm mắt liền cảm thấy buồn ngủ. Đã hai ngày đêm anh không được nghỉ ngơi rồi! Giấc ngủ này tự nhiên cũng vô cùng ngon giấc.

Cố Hề Hề ngủ say, cảm nhận được một luồng hơi ấm, không kiềm chế được mà dịch sát lại, xem nguồn nhiệt nóng rực này thành chiếc gối ôm vào lòng, sau đó vui vẻ mà tiếp tục ngủ.

Khi Cố Hề Hề bò qua thì Doãn Tư Thần đã thức, anh hé một mắt, nghĩ một hồi, dường như không hề ghét bỏ, cũng để cho Cố Hề Hề ôm anh ngủ như vậy.

Không biết đã ngủ bao lâu, Cố Hề Hề cũng mơ màng mà mở mắt ra, ồ, tối qua ngủ thật ngon. Thấy giường lộn xộn, Cố Hề Hề cảm thấy như thiếu thứ gì đó. Hôm qua trong giấc mơ được ôm một chiếc gối lớn rất ấm, sao lại biến mất sớm như vậy chứ?

Chẳng lẽ là thím Trương đến xem mình ngủ có yên hay không sao? Nên mang thêm gối cho mình? Nhất định là thế rồi! Nếu không thì việc giường lộn xộn phải giải thích thế nào đây?

Cố Hề Hề từ trên giường bò dậy, rửa mặt và thay bộ quần áo thật thoải mái, quyết định hôm nay nhất định phải luyện tập những kỹ năng thật tốt. Cô không muốn mất mặt!

Ăn xong bữa sáng, Cố Hề Hề còn chưa kịp học đàn, đã nghe thấy điện thoại trong nhà vang lên. Thím Trương lập tức nghe máy, sau khi nghe đối phương nói thì lập tức trả lời: "Thiếu phu nhân vừa mới ăn xong bữa sáng!"

Cố Hề Hề nghe thím Trương nhắc đến mình, lập tức quay đầu sang nhìn. Thím Trương gác điện thoại, nói với cô: "Thiếu gia để quên hồ sơ trong thư phòng, nếu thiếu phu nhân có thời gian rảnh.."





"Tôi rảnh, rảnh!" Cố Hề Hề vội vàng trả lời. Cả ngày ở trong nhà cũng sắp phát điên rồi.

"Hồ sơ để ở đâu? Phải đưa tới đâu?" Cố Hề Hề vội vàng đứng dậy, giống như rất sợ thím Trương sẽ đổi ý.

Thím Trương nở nụ cười, nói: "Hiện tại thiếu gia đang bàn hợp đồng ở công ty Ody, thiếu phu nhân chỉ cần đưa phần hồ sơ này đến đó là được rồi!"

Cố Hề Hề xoay người chạy nhanh lên lầu, đưa tay đẩy cửa thư phòng của Doãn Tư Thần. Đây là lần đầu tiên cô vào thư phòng của anh. Trong thư phòng treo không ít bức thư pháp cổ, sách không nhiều, nhưng ngược lại bày không ít bằng khen. Cố Hề Hề cũng không để ý những thứ này, phát hiện trên bàn có một phần hồ sơ.

Hẳn là cái này rồi? Cố Hề Hề cầm hồ sơ đi ra khỏi cửa, tài xế đã chuẩn bị xe. Thấy cô đi ra, lúc này mới mở cửa xe cho cô, rồi lái xe đi.

Cố Hề Hề vô cùng vui vẻ, nếu không phải chính miệng Doãn Tư Thần đồng ý cho cô ra khỏi cửa, có lẽ thím Trương cũng sẽ không để cho cô ra ngoài đâu!

Xe hơi từ từ rời khỏi biệt thự, hòa vào dòng xe. Cố Hề Hề nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, có cảm giác như nằm mơ. Mấy ngày trước, mình còn là một nhân viên nhỏ bé vất vả chen chúc trên tàu điện ngầm. Nhưng bây giờ lại ngồi trên xe có tài xế riêng. Nghĩ một hồi, những việc này thật sự không thể hiểu được!

Trong khi đang cảm thán thì Cố Hề Hề cảm thấy xe đang bị người khác đâm vào, cô lập tức theo bản năng mà nắm chắc chỗ ngồi, nhờ vậy mới không bị ngã.

Người này lái xe sao thế? Ánh mắt của Cố Hề Hề thoáng qua sự tức giận, xe quý giá của mình bị đụng phải, mình còn phải cầm hồ sơ để đưa cho Doãn Tư Thần, làm sao đây?

Cố Hề Hề cầm hồ sơ, thấy tài xế xuống xe xem tình hình, cô cũng theo xuống cùng. Cố Hề Hề nhìn lướt chỗ bị đụng trúng của chiếc xe, hình như là chiếc Mercedes-Benz Gl450 đã bị đụng tróc một lớp sơn.

Xong rồi, tiền sửa chữa chắc nhiều lắm đây!

Không chờ cho Cố Hề Hề giận đùng đùng tìm đối phương tính sổ, thì đối phương đã xuống xin lỗi trước: "Xin lỗi cô, tài xế của tôi lần đầu tiên chạy ở thành phố này nên không rõ.. Ôi! Em còn sống!"

Một người đàn ông đứng ở trước mặt nói rồi chạy đến nắm lấy tay của Cố Hề Hề, có vẻ vô cùng xúc động!

Cố Hề Hề giật mình, đầu của người đàn ông này có vấn đề gì sao? Không phải là anh ta muốn giả làm người quen đó chứ? Để trốn tiền sửa xe sao? Không ngờ, người đàn ông trước mắt lại keo kiệt như vậy, tiền sửa xe cũng muốn quỵt.

Cô nhìn xuống bàn tay của đối phương: "Ý của anh là gì vậy? Có phải là anh không muốn trả tiền sửa xe không?"

"Mặc tổng!" Lúc này, một đoàn xe ở phía sau cũng đã dừng lại, vài người xuống xe bao vây xung quanh.

Cố Hề Hề thấy vậy lập tức vui vẻ, có ý gì đây? Một tập đoàn kéo đến ăn quỵt?

Người đàn ông vừa rồi nắm lấy tay của Cố Hề Hề, đưa tay ra hiệu ngăn hành động của bọn họ lại.

Cô không hề sợ hãi mà đưa mắt nhìn đối phương, nhất định phải bồi thường phí sửa chữa! Nếu không mình sẽ lỗ mất!

Dáng vẻ tức giận của Cố Hề Hề làm người đàn ông trước mặt cảm thấy buồn cười. Lúc này, anh đã bình tĩnh trở lại, lấy danh thiếp đưa cho cô: "Em yên tâm, tôi sẽ không quỵt nợ của em, tôi sẽ đền cho em một chiếc Mercedes Benz Gl450 mới tinh!"

Cố Hề Hề nhận tờ danh thiếp, thấy trên đó viết tên và số điện thoại. "Mặc Tử Hân!" Cố Hề Hề đọc khẽ tên này.

Anh ta là ai? Đưa cho mình danh thiếp là có ý gì? Danh thiếp này có tác dụng gì chứ? Cũng không thể đổi thành tiền!

Cố Hề Hề dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn đối phương, người đàn ông này cao to cường tráng, vóc dáng khí thế không hề thua kém Doãn Tư Thần, nhưng không lạnh lùng tà mị như Doãn Tư Thần, mà lại là một người đàn ông vô cùng có sức hút. Ánh mắt màu lam khiến người khác nhìn thấy sẽ không thể nào quên được.

Rõ ràng anh là người Trung Quốc, sao mắt lại có màu lam?

"Không biết em tên là gì?" Mạc Tử Hân cố đè nén sự kích động ở trong lòng, không kiềm được mà bật lên: "Em có chị em gái sinh đôi không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 455 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status