Thông tin truyện
Cô vợ giả ngốc của tổng tài
Đánh giá: 8.2/10 từ 116 lượt.
Truyện Cô vợ giả ngốc của tổng tài kể về Ôn Thục Nhi bị ép gả tới nhà họ Hoắc cho cậu ba tàn phế, nàng có khuôn mặt ai nhìn cũng thấy tạo hoá thật trớ trêu. Đã vậy đầu óc lại ngốc nghếch, thành tích đi học y khoa chỉ vừa đủ qua môn. Nhưng đằng sau vẻ ngoài đó chứa đựng bao nhiêu bí mật....
Ôn Thục Nhi mặc một chiếc váy cưới màu trắng kiểu dáng truyền thống kết hợp với một chiếc khăn trùm đầu màu trắng, bị trợ lý của Ôn Thanh Tuấn là Trương Thiên Toàn đưa từ cửa sau tiến vào căn biệt thự ở sân sau ngôi nhà cũ của nhà họ Hoắc.
Trong suốt quá trình này, không có một người nào khác đưa đón, cũng không có sự ồn ào, náo nhiệt. Nơi này yên tĩnh như thể một nghĩa trang vậy.
Trương Thiên Toàn một mạch đưa Ôn Thục Nhi vào phòng ngủ, đè bả vai để cô ngồi trên giường, khuôn mặt ghé sát khăn trùm đầu của cô, thấp giọng đe dọa: “Ôn Thục Nhi, người sống ở đây chính là chồng của cô. Cô ngoan ngoãn ghi nhớ kỹ những lời dặn dò đó, nếu không hãy cẩn thận tính mạng của ông bà ngoại cô.” Cơ thể gầy yếu của Ôn Thục Nhi khẽ run lên, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi biết rồi. Anh không cần phải lo lắng, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Nói xong, đầu cô càng lúc càng cúi thấp xuống.
Thực sự là một kẻ ngốc.
Trương Thiên Toàn mỉm cười hài lòng, quay người rời di.
Ôn Thục Nhi đợi một lúc lâu, không thấy có người nào đến, xung quanh bao trùm sự im lặng chết chóc.
Gió thổi vào từ cửa sổ đang mở, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Căn biệt thự khổng lồ này khiến người ta không cảm nhận được một chút xíu không khí vui mừng náo nhiệt nào của cặp đôi mới cưới, thậm chí có thể nói không ai nghĩ tới nơi này là một khu nhà cao cấp. Không ngoa nếu như nói căn biệt thự này giống như một ngôi mộ hoang vắng vậy.
Cô vốn tưởng rằng nhà họ Ôn muốn biến cuộc hôn nhân này trở thành chuyện làm ăn, nhưng không ngờ tới nhà họ Hoắc lại thờ ơ đến như Vậy.
Bọn họ không để bụng nhưng cô thì có. Dù sao cô đến đây cũng không phải vì muốn đảm đương chức vụ bà Hoắc.
Trong bụng “ục ục” lên hai tiếng, Ôn Thục Nhi gỡ bỏ chiếc khăn trùm đầu màu trắng đính đầy ngọc trai ra rồi nhảy xuống giường. Cô đẩy cặp kính gọng đen lên sống mũi, đôi mắt trong VeO và ranh mãnh sau tròng kính xoay chuyển, xem xét bốn phía xung quanh.
Đây là phòng ngủ của chồng cô? Căn phòng không nhỏ nhưng bài trí lại vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn cùng với một chiếc tủ quần áo. Toàn bộ là gam màu lạnh, không phải đen thì là xám.
Ôn Thục Nhi mặc một chiếc váy cưới màu trắng kiểu dáng truyền thống kết hợp với một chiếc khăn trùm đầu màu trắng, bị trợ lý của Ôn Thanh Tuấn là Trương Thiên Toàn đưa từ cửa sau tiến vào căn biệt thự ở sân sau ngôi nhà cũ của nhà họ Hoắc.
Trong suốt quá trình này, không có một người nào khác đưa đón, cũng không có sự ồn ào, náo nhiệt. Nơi này yên tĩnh như thể một nghĩa trang vậy.
Trương Thiên Toàn một mạch đưa Ôn Thục Nhi vào phòng ngủ, đè bả vai để cô ngồi trên giường, khuôn mặt ghé sát khăn trùm đầu của cô, thấp giọng đe dọa: “Ôn Thục Nhi, người sống ở đây chính là chồng của cô. Cô ngoan ngoãn ghi nhớ kỹ những lời dặn dò đó, nếu không hãy cẩn thận tính mạng của ông bà ngoại cô.” Cơ thể gầy yếu của Ôn Thục Nhi khẽ run lên, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi biết rồi. Anh không cần phải lo lắng, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Nói xong, đầu cô càng lúc càng cúi thấp xuống.
Thực sự là một kẻ ngốc.
Trương Thiên Toàn mỉm cười hài lòng, quay người rời di.
Ôn Thục Nhi đợi một lúc lâu, không thấy có người nào đến, xung quanh bao trùm sự im lặng chết chóc.
Gió thổi vào từ cửa sổ đang mở, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Căn biệt thự khổng lồ này khiến người ta không cảm nhận được một chút xíu không khí vui mừng náo nhiệt nào của cặp đôi mới cưới, thậm chí có thể nói không ai nghĩ tới nơi này là một khu nhà cao cấp. Không ngoa nếu như nói căn biệt thự này giống như một ngôi mộ hoang vắng vậy.
Cô vốn tưởng rằng nhà họ Ôn muốn biến cuộc hôn nhân này trở thành chuyện làm ăn, nhưng không ngờ tới nhà họ Hoắc lại thờ ơ đến như Vậy.
Bọn họ không để bụng nhưng cô thì có. Dù sao cô đến đây cũng không phải vì muốn đảm đương chức vụ bà Hoắc.
Trong bụng “ục ục” lên hai tiếng, Ôn Thục Nhi gỡ bỏ chiếc khăn trùm đầu màu trắng đính đầy ngọc trai ra rồi nhảy xuống giường. Cô đẩy cặp kính gọng đen lên sống mũi, đôi mắt trong VeO và ranh mãnh sau tròng kính xoay chuyển, xem xét bốn phía xung quanh.
Đây là phòng ngủ của chồng cô? Căn phòng không nhỏ nhưng bài trí lại vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn cùng với một chiếc tủ quần áo. Toàn bộ là gam màu lạnh, không phải đen thì là xám.
Danh sách chương
- Chương 1: Bị ép xung hỉ
- Chương 2: Đêm tân hôn
- Chương 3: Một ông chồng yếu ớt luôn chực chờ về cõi tiên
- Chương 4: Đường ranh giới
- Chương 5: Một đôi trời sinh
- Chương 6: Tại sao lại gọi tôi là chú?
- Chương 7: Không để ông xã mất mặt
- Chương 8: Khác xa một trời một vực
- Chương 9: Dạy dỗ "Không thành vấn đề, giữa chị em có chút xích mích, không có chuyện gì đâu."
- Chương 10: Giao Kiến Phong cho con chăm sóc
- Chương 11: Đây là vợ của cậu sao?
- Chương 12: Đòi lại gấp đôi
- Chương 13: Đừng để cháy phòng bếp Biệt thự Nam Uyển.
- Chương 14: Một bữa ăn ba bát thì mới cứng lên được.
- Chương 15: Là người Cung ăn thịt sao?
- Chương 16: Con người mới là thứ đáng sợ nhất
- Chương 17: Khoảng cách có thể ngửi được cả hơi thở “Củ Cải?”
- Chương 18: Mang cô ta ra đây cho tôi
- Chương 19: Xâu xí y hệt nhau! Bên trong phòng làm việc.
- Chương 20: Cho anh ta nhớ lâu hơn một chút.
- Chương 21: Nhất định sẽ chết sớm
- Chương 22: Thật sự rất ngốc Sáng sớm hôm sau.
- Chương 23: Điểm số kỳ lạ Bên ngoài biệt thự
- Chương 24: Bài kiểm tra của cô ba Ôn Thục
- Chương 25: Lối suy nghĩ kỳ lạ
- Chương 26: Chặt tay cô
- Chương 27: Tức giận vô cớ “Tại... tại sao chứ?"
- Chương 28: Vạch Trần Âm Mưu Sớm Một Chút
- Chương 29: Dính vào yêu đương thì sẽ rất dễ bị tổn thương Cốc cốc...
- Chương 30: Đó là thuốc độc
- Chương 31: Sớm muộn cũng phải thay đổi nơi này Hôm sau.
- Chương 32: Lừa cô vào cuộc?
- Chương 33: Bọ cạp bò khắp người
- Chương 34: Bố mẹ mau cứu con đi mà...
- Chương 35: Dự đoán tình huống xấu nhất
- Chương 36: Lời nói của phụ nữ mà cậu cũng tin sao?
- Chương 37: Cô ta là kẻ nói dối
- Chương 38: Anh đang chờ cô gái đó
- Chương 39: Kiến Phong quan tâm cô ấy Ngô Đức Cường giật mình.
- Chương 40: Cô ta chết chắc rồi Trong xe cứu thương.
- Chương 41: Nhất định phải nghiêm trị Ông cụ nói
- Chương 42: Gọi tôi là Kiến Phong
- Chương 43: Máy bay chiến đấu gieo họa
- Chương 44: Chúng ta có duyên
- Chương 45: Thiên cơ bất khả lộ
- Chương 46: Từ già tới trẻ đều bị trúng tà hết
- Chương 47: Kẻ tình nghỉ chính là...
- Chương 48: Bãy của chú ba
- Chương 49: Cô thật sự là người có tính toán riêng
- Chương 50: Hacker anh Tam Thạch