Chiến thần ở rể

Chương 1893



Cao thủ Vương Cảnh vốn rất hiếm gặp giờ lại xuất hiện nhiều không kể xiết, có thể thấy ở bất cứ nơi nào.

Nhưng cũng không có nhiều người thực sự đạt đến Vương Cảnh đỉnh phong.

Dù sao, ngay cả Vương của năm Vương tộc lớn ở Chiêu Châu cũng chỉ có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong và bán bộ Thần Cảnh, trừ những gia tộc và thế lực hàng đầu, chỉ những cao thủ lánh đời mới có thực lực từ Vương Cảnh đỉnh phong trở lên mà thôi.

Phòng khám Ái Dân, Thành Cửu Châu.

Dương Thanh đang nằm trên giường bệnh, Phùng Tiểu Uyển cầm mấy cây kim bạc, nhanh chóng đâm vào mấy huyệt vị quan trọng trên người anh.

Trán Phùng Tiểu Uyển rịn mồ hôi, người hơi run rẩy, nhưng cô ta vẫn kiên trì chữa trị cho Dương Thanh.

Sau khi 81 cây kim bạc cắm hết lên người Dương Thanh, Phùng Tiểu Uyển vuốt kim thật nhanh một lượt.

Ngay sau đó, một cảnh tượng khiến người khác kinh ngạc đã xảy ra, từng cây kim vừa được Phùng Tiểu Uyển vuốt đều rung lên rất mạnh.

Còn sắc mặt Phùng Tiểu Uyển thì tái nhợt, rõ ràng cách điều trị này rất tốn công sức.

Dương Thanh đang nằm trên giường bệnh chỉ thấy một luồng khí dễ chịu chậm rãi rót vào người anh qua kim bạc, vô cùng thư thái.

Anh có ảo giác mình đang ở giữa tiên cảnh, có hoa thơm cỏ lạ, chim hót véo von, hít thở tiên khí trong lành.

Sự điên cuồng trong lòng anh cũng dần lắng lại.

“Phong ấn!”

Đúng lúc này, Phùng Tiểu Uyển bỗng hét lớn, tám mươi mốt cây kim bạc đều ngừng rung.

“Phụt!”

Cô ta bỗng hộc máu, mặt tái mét.

“Tiểu Uyển!”

Dương Thanh sợ hết hồn, anh đang nằm trên giường bệnh nên không thấy được Phùng Tiểu Uyển trông như thế nào, nhưng anh có thể cảm nhận được, lúc này Phùng Tiểu Uyển hết sức yếu ớt.

“Đừng nhúc nhích!”

Phùng Tiểu Uyển quát, lập tức ấn nhanh vào mấy huyệt vị sau lưng Dương Thanh như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, tia máu dần xuất hiện xung quanh từng cây kim bạc rồi liên tục hội tụ về một chỗ ở giữa.

Năm phút sau tất cả tia máu biến mất, tám mươi mốt tia máu hội tụ vào một điểm, tạo thành bọng máu.

“Phụt!”

Phùng Tiểu Uyển lại lấy kim lạc ra dâm vào bọng mày, máu tươi lập tức phun ra.

Dương Thanh cảm thấy cơ thể nhẹ nhỏm vô vùng, tràn ngập sức mạnh.

Hơi thở điên cuồng còn sót lại trong lòng anh tan biến thành mây khói, như đã mất hẵn.

“Tiểu Uyển, em đã chữa khỏi cho anh rồi à?”

Sau khi đứng dậy Dương Thanh rất kinh hãi.

Vì anh đã thấy ở khóe miệng Phùng Tiểu Uyển có vệt máu, còn sắc mặt thì trắng bệch, khiến người khác phải đau lòng.

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu: ” Em đã dùng cách phong ấn huyệt vị để phong ấn hết liều thuốc hoàn mỹ trong người anh, nếu anh lại bị kích thích phong ấn vỡ nát thì có lẽ anh sẽ rơi vào trạng thái hoàn toàn điên cuồng, ngay cả em cũng rất khó khiến anh tỉnh táo.

Cứ tưởng Phùng Tiểu Uyển đã giải quyết được vấn đề của liều thuốc hoàn mỹ, nào ngờ chỉ là tạm thời phong ấn.

“Tiểu Uyển vất vả rồi!”

Dương Thanh áy náy nói.

Lúc

thần y Phùng dùng mọi thủ đoạn khiến anh chịu ơn của lão ta và cháu gái, để anh bảo vệ Phùng Tiểu Uyển.

Không ngờ từ ngày Phùng Tiểu Uyển theo anh tới Yến Đô, cô ta vẫn luôn giúp đỡ anh, còn anh lại không giúp được gì.

Hiện giờ, Phùng Tiểu Uyển còn tốn bao công sức khống chế liều thuốc hoàn mỹ trong người anh.

Phùng Tiểu Uyển khẽ lắc đầu: “Anh Thanh yên tâm, em không sao”.

“Nhưng trong cuộc chiến tranh ngôi Vương của Yến Đô hôm nay, nếu không vì bất đắc dĩ anh đừng ra tay, dù có ra tay cũng đừng tức giận”.

Phùng Tiểu Uyển trầm giọng nhắc nhở: “Mặc dù em đã phong ấn liều thuốc hoàn mỹ trong người anh nhưng cũng chỉ là tạm thời. Nếu không vì sợ hôm nay anh sẽ cuồng bạo lúc ra tay, em sẽ không bao giờ dùng đến cách này”.

“Bởi vì một khi phong ấn huyệt vị, ít nhất sẽ phải phong ấn trong ba ngày liên tiếp, phong ấn mới dần hình thành”.

“Nhưng trong ba ngày này, nếu phong ấn bị yếu tố bên ngoài ảnh hưởng phá hủy sẽ không chỉ không khống chế được trạng thái cuồng bạo của anh, mà còn khiến nó trở nên nghiêm trọng gấp bội”.

“Bây giờ trừ phi anh có thể dựa vào ý chí của chính mình khống chế trạng thái cuồng bạo, nếu không sẽ hoàn toàn biến thành quái vật mất kiểm soát”.

Phùng Tiểu Uyển nói vẻ khẩn cầu, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Sắc mặt Dương Thanh cũng trầm trọng hơn nhiều, gật đầu nghiêm túc nói: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng không tức giận”.

“Được!”

Phùng Tiểu Uyển gật đầu, lại chờ mong nhìn về phòng bệnh trong cùng.

“Đã bốn mươi tám tiếng rồi, vẫn còn một tiếng nữa. Chỉ cần anh Siêu có thể đột phá, có lẽ anh sẽ không phải ra tay”.

Phùng Tiểu Uyển nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 65 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status