Chàng rể vô song

Chương 618: Chúng tôi chưa thể coi là cao thủ



 

             Dương Khiết nhìn mấy người kia đột nhiên xuất hiện, sắc mặt lập tức thay đổi.  

             Một người trong đám đó lạnh lùng nhìn mấy người Dương Khiết nói: "Can đảm đấy chứ, dám chọc nhà họ Hạ bọn tao, đúng là chán sống mà. Hôm nay, tao sẽ đánh gãy một chân của bọn mày, lần sau còn dám đến kiếm chuyện, thì sẽ giết chết bọn mày!"  

             Gã nói xong, mấy người kia liền rút gậy sắt sau lưng ra, chậm rãi bước tới.  

             Dương Khiết thấy thế, lập tức hoảng sợ, vậy mà lại gặp phải cảnh này, đây là điều cô ấy không tài nào ngờ tới.  

             Bên Dương Khiết tính cả cô ấy thì chỉ có 4 người, mà đối phương lại có tận 8 người, trong tiềm thức, Dương Khiết bèn cho rằng bên mình sẽ không đánh lại được bọn họ, định bỏ chạy.  

             "Ba người còn ngây ra đó làm gì? Không mau chạy đi?", Dương Khiết thấy đám Nhan Thành vẫn không nhúc nhích bèn la lên.  

             Nhan Thành bình tĩnh nhìn Dương Khiết, nói: "Cô Dương, cô núp đằng sau chúng tôi đi, chúng tôi sẽ giải quyết bọn họ".  

             "Hả? Giải quyết bọn họ? Mấy anh có 3 người thôi, bên họ 8 người lận đấy, mấy anh nghĩ gì vậy?", Dương Khiết lộ ra vẻ khó hiểu nói. Sao Lâm Hàn lại cử ba tên ngốc đến cho cô ấy chứ?  

             Lúc này, Nhan Thành lại không quan tâm đến Dương Khiết nữa, mà nhìn đám người đối diện cười nói: "Bọn mày chắc rằng mình sẽ thắng à? Có vài người mà đòi dạy cho bọn tao một bài học? Chưa biết được ai dạy ai đâu, đánh gãy mỗi người một chân chứ gì? Chiều mày thôi!"  

             Tám người do nhà họ Hạ cử tới đều bỏ ngoài tai những lời Nhan Thành nói, trái lại còn nhìn cậu ta bằng ánh mắt như nhìn thằng ngu.  

             "Hử? 3 người bọn mày muốn đánh thắng 8 người tụi tao á? Mày cho rằng mình là bộ đội đặc chủng hả?"  

             Ba người Nhan Thành nghe vậy làm lơ, đứng tách ra, bảo vệ lấy Dương Khiết ở giữa.  

             Sau đó, bọn họ lại chủ động bước đến chỗ 8 người nhà họ Hạ kia.  

             "Này..."  

             Dương Khiết định ngăn cũng không kịp.  

             Ba người Nhan Thành đều từng xông pha với Lâm Hàn bên ngoài, tuy không bằng Ngô Xuyên và những người Tôn Hàn Các, vẫn chưa được xem là cao thủ. Nhưng họ cũng có bản lĩnh nhất định, một người chấp ba người bình thường vẫn dễ như ăn cháo.  

             Nháy mắt, đám Nhan Thành đã xông lên vật lộn với 8 người nhà họ Hạ.  

             Dương Khiết lập tức hoảng sợ, vội vàng lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát, trong lòng thì thầm cầu nguyện đám Nhan Thành đừng xảy ra truyện gì.  

             Nhưng vừa lấy điện thoại ra, cô ấy đưa mắt nhìn đám Nhan Thành thì lập tức sửng sốt.  

             Lúc này, 8 người nhà họ Hạ đã có vài người nằm bẹp dưới đất, còn ba người Nhan Thành lại giống như chẳng bị sao cả.  

             Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp theo, đám Nhan Thành đã giải quyết xong những người còn lại.  

             Tức thì, 8 người của nhà họ Hạ đều nằm la liệt dưới đất, còn 3 người Nhan Thành lại không một vết xước....  

             Dương Khiết đứng ở kia nhìn ngây người, chuyện này là sao? Sao 3 đánh 8 mà lại dễ dàng như vậy?  

             "Ba người các anh... Không sao chứ?", Dương Khiết hỏi.  

             Nhan Thành quay đầu lại nhìn Dương Khiết, cười nói: "Yên tâm, giải quyết 8 con tôm tép ấy mà còn bị thương thì chúng tôi biết giấu mặt vào đâu!"  

             Dương Khiết khẽ gật đầu, lúc này, ánh mắt cô ấy nhìn về phía họ đã không còn như xưa.  

             Bấy giờ, Dương Khiết cũng dần hiểu ra tại sao Lâm Hàn lại cử ba người Nhan Thành đến bảo vệ mình. Không ngờ người nhà họ Hạ lại làm như thế, bọn họ chỉ muốn rút vốn về thôi, mà đối phương đã sử dụng ba cái chiêu trò chơi xấu vậy rồi.  

             Cũng may là ba người Lâm Hàn cử tới khá giỏi đánh đấm, dù chỉ có 3 người, nhưng lại có thể giải quyết 8 người bên đối phương một cách dễ dàng.  

             Lúc này, Nhan Thành lại quay đầu nhìn 8 người nhà họ Hạ đang nằm dưới đất, chỉ là sắc mặt không có hiền lành như với Dương Khiết.  

             Cậu ta cầm lấy gậy sắt mà đám người nhà họ Hạ mang đến, vuốt vuốt rồi cười nói: "Đánh gãy mỗi người một chân đúng không? Vừa hay dạy cho bọn mày một bài học, sau này còn dám ra tay với anh Lâm thì sẽ cho bọn mày có đi mà không có về!"  

             Nhan Thành nói xong, đột nhiên đập mạnh vào chân của một tên, trực tiếp đập gãy chân gã ta!  

             "Á!"  

             Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một tên do người nhà họ Hạ cử tới ôm lấy chân mình gào lên đau đớn.  

             Dương Khiết đứng bên nhìn mà sợ, cô ấy chưa từng gặp phải cảnh tượng này, lập tức sợ tới mức lùi lại vài bước.  

             Còn hai người mà Nhan Thành dẫn đến cũng noi theo Nhan Thành, cầm lấy gậy sắt đập từng tên một.  

             Một lúc sau, 8 tên do nhà họ Hạ cử đến đều ôm chân đau đớn lăn lộn trên mặt đất.  

             Nhan Thành lạnh lùng nhìn 8 tên kia, nói: "Về nhắn với người nhà họ Hạ bọn mày, anh Hàn của bọn tao không phải là người mà một thế gia cỏn con họ Hạ bọn mày chọc nổi, đúng là một đám chán sống!"  

             Nhan Thành nói xong thì mặc kệ đám người kia, quay đầu đi về phía Dương Khiết.  

             Dương Khiết thấy Nhan Thành bước tới, nhớ tới sự tàn nhẫn lúc nãy của anh ta, tức thì sợ hãi lùi lại theo bản năng.  

             Nhan Thành thấy vậy, lập tức hiểu, dù sao Dương Khiết cũng chưa trải qua chuyện này bao giờ, lần đầu thấy sẽ khó tránh khỏi sợ hãi.  

             Nhan Thành cố gắng khiến mình cười hiền lành một chút, sau đó nói: "Cô Dương đừng sợ, chúng tôi là người mà anh Lâm cử tới bảo vệ cô, chắc chắn sẽ không xúc phạm tới cô. Giờ chúng tôi sẽ đưa cô về, để tránh có người lại tới làm phiền cô nữa".  

             Dương Khiết nhìn Nhan Thành, lúc này mới thả lỏng lại, gật đầu đồng ý.  

             Sau đó, ba người Nhan Thành ngồi một chiếc xe, lái theo sau chiếc Hummer của Dương Khiết, đưa cô ấy đến tận dưới nhà.  

             "Cô Dương yên tâm, giờ là thời điểm nhạy cảm, chúng tôi sẽ không rời đi mà sẽ ở trong xe ngay dưới lầu trông chừng. Vì thế, cô có thể yên tâm ngủ, chỉ cần chúng tôi còn sống, thì chắc chắn không ai có thể đi vào làm phiền cô", Nhan Thành đi đến cạnh cửa kính xe Dương Khiết nói.  

             Dương Khiết nghe vậy, hơi cảm động. Cô ấy quả thật có chút sợ buổi tối bên nhà họ Hạ sẽ lại cử người đến kiếm chuyện với mình.  

             Dù gì thì đám người nhà họ Hạ kia trông có vẻ việc gì cũng có thể làm được.  

             "Có các anh bảo vệ thì tôi yên tâm rồi, vất vả cho mấy anh quá, sao mọi người lại giỏi võ vậy?", cuối cùng Dương Khiết cũng hơi thả lỏng lại, không còn sợ Nhan Thành nữa.  

             Nhan Thành nghe vậy cười nói: "Không có gì, đây là điều chúng tôi nên làm. Chúng tôi thay nhau canh, cũng sẽ nghỉ ngơi mà. Còn về võ, chúng tôi nào được tính là cao thủ chứ? Chẳng qua là đối phó với mấy tên tôm tép này khá dễ dàng thôi, hoàn toàn không được xem là cao thủ. Anh Hàn và một vài cấp dưới của anh ấy mới thực sự là cao thủ. Có điều, nhà họ Hạ kia không xứng để anh Hàn cử cao thủ tới, nên mới sai chúng tôi tới đây".  

             Dương Khiết nghe thấy thế thì có chút giật mình. Giỏi võ vậy mà còn không được xem như cao thủ á? Vậy cao thủ trong miệng Nhan Thành phải lợi hại cỡ nào chứ?  

             Hơn nữa, nếu cô ấy không nghe lầm thì Nhan Thành vừa nói Lâm Hàn cũng cực kỳ giỏi võ?  

             Lúc này, Dương Khiết mới phát hiện, dường như chính mình vẫn quá xem nhẹ anh rể hai Lâm Hàn của mình. Sự lợi hại của anh ấy đã vượt xa khỏi mong đợi của cô ấy, vậy mà đám người Dương Cảnh Đào lại đi coi thường Lâm Hàn.  

             

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status