Chàng rể siêu cấp

Chương 21



Modu nightclub.

Đến khi mặt trời lên cao, có mấy người dáng vẻ lưu manh đứng ngoài cửa, vừa hút thuốc vừa nói chuyện, chưa tới lúc mặt trời lặn thì bình thường những chỗ như thế này không hoạt động, nhưng lúc này có một chiếc xe Audi dừng lại trước cửa quán.

Hàn Tam Thiên bước xuống xe.

Mấy kẻ lưu manh trông thấy Hàn Tam Thiên thì đứng hết dậy.

 

 

“Làm gì đấy, bây giờ vẫn chưa đến giờ kinh doanh.” Một kẻ trong số đó nói với Hàn Tam Thiên.

“Tôi tìm Lâm Dũng.” Hàn Tam Thiên bình thản nói.

Nghe xong, mấy tên côn đồ cười nhạo nhìn Hàn Tam Thiên.

Lâm Dũng là ông chủ của Modu Club, cũng là nhân vât có tiếng trong giới xã hội ở Vân Thành, nói gặp là gặp à?

“Ý mày là sao, mở miệng là muốn gặp ông chủ của bọn tao, khẩu khí không nhỏ nhỉ.”

“Muốn gây sự à, hỏi nắm đấm của ông đây chưa.”

Mấy người đó bắt đầu vén tay áo lên, dáng vẻ như muốn đánh nhau tới nơi rồi.

“Nói với anh ta, Hàn Tam Thiên tới rồi.”

Mấy người ngớ ra, dáng vẻ tên này tài giỏi, mạnh mẽ, lẽ nào là người có tiếng nào đó, nhưng trông hắn rất lạ mặt, cũng không giống bạn của ông chủ lắm.

Một kẻ ngoáy lỗ tai, vẻ mặt nghi ngờ nói: “”Hàn Tam Thiên, sao tao nghe cái tên này quen thế nhở?”

Ngay lập tức có kẻ tiếp lời: “Chẳng phải thằng vô dụng con rể nhà họ Tô là Hàn Tam Thiên sao, không lẽ là mày à thằng kia?”

“Cmn, người nổi tiếng ở Vân Thành này tới rồi? Thất lễ thất lễ quá.”

“Không thể nào, thằng ăn bám đấy cũng lái được Audi à, với tướng mạo này của mày mấy anh đây cũng đâu kém gì, nói đi, mày gả cho Tô Nghênh Hạ bằng cách nào đấy?”

Mấy người cười vang, hoàn toàn coi Hàn Tam Thiên là trò cười, mà gả cho Tô Nghênh Hạ, càng thêm trào phúng.

Ánh mắt Hàn Tam Thiên thờ ơ, anh nhếch mép, đi về phía cửa.

 

 

“Đứng lại, cmn mày biết điều thì cút nhanh, đừng để ông đây ra tay.”

“Mày không hiểu tiếng người phải không? Tao bảo mày đứng lại.”

“Cmn, ông đây không đấm cho mày mấy cái thì mày không biết nắm đấm của ông đây như nào phải không?”

Mấy người ăn ý cùng nhau tiến lên định dạy cho Hàn Tam Thiên một bài học.

Đúng lúc này, Lâm Dũng vẻ mặt hốt hoảng chạy đến.

“Dừng tay, dừng tay!”

“Bọn mày đang làm gì, muốn chết phải không?”

Lâm Dũng mắng mấy tên thuộc hạ, vẻ mặt hoảng hốt, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.

“Ông chủ, thằng oắt này muốn gây sự.”

“Cmn, một thằng ở rể vô dụng nhà họ Tô mà dám đến địa bàn của anh Dũng gây sự.”

“Ông chủ, anh cứ để em, để em cho thằng oắt con này nằm viện ít nhất nửa tháng mới hả.”

Lâm Dũng không nén được cơn giận nhìn đám thuộc hạ, hắn tát cho mỗi đứa một cái, đánh đến khi chúng đầu óc mê mẩn.

Đi tới trước mặt Hàn Tam Thiên, vẻ mặt hắn cung kính nói: “Anh Tam Thiên, sao anh lại tới đây.”

Ba năm trước Lâm Dũng chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, rồi đột nhiên hắn phất lên trở thành ông chủ của Modu Club, thậm chí còn lôi kéo được rất nhiều tay sai. Trong ba năm này dần dần phát triển với tốc độ không ngờ, trở thành nhân vật có tiếng trong giới xã hội ở Vân Thành.

Năm đó hắn đột nhiên phất lên khiến bao kẻ nghi ngờ, dù sao thì Lâm Dũng thăng tiến cũng rất nhanh, hơn nữa cũng rất kỳ lạ, có nhiều kẻ âm thầm điều tra Lâm Dũng nhưng không tra ra được gì hết, ngoại trừ Lâm Dũng ra thì không có ai biết được chuyện tại sao hắn lại trở thành ông chủ của Modu Club cả.

Mấy tên thuộc hạ của Lâm Dũng trông thấy thái độ của hắn với Hàn Tam Thiên như thế, cả đám cũng bị doạ sợ.

Lâm Dũng, anh Dũng!

Nhân vật số một số hai trong giới xã hội ở Vân Thành này sao có thể cung kính như thế với một thằng ở rể vô dụng như vậy chứ.

“Đám ngu chúng mày còn không mau xin lỗi anh Tam Thiên đi!” Lâm Dũng nghiến răng nghiến lợi nhìn đám thuộc hạ.

“Anh Tam Thiên, em xin lỗi.”

“Anh Tam Thiên, em xin lỗi.”

“Anh Tam Thiên, em xin lỗi.”

Thấy Hàn Tam Thiên trầm mặc không nói, Lâm Dũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tiếp tục nói: “Quỳ xuống xin lỗi.”

Tục ngữ có câu *đánh chó phải ngó mặt chủ, đám thuộc hạ cứ ngơ ngác, quỳ xuống xin lỗi, thế chẳng phải sẽ làm mất mặt Lâm Dũng sao, lẽ nào anh ta không thèm để ý mặt mũi của mình sao?

(*) Ý câu thành ngữ này khuyên người ta sống phải biết nể nang nhau trước khi làm một việc gì đó bất lợi cho người khác.

Mặt mũi vô cùng quan trọng với kiểu người như Lâm Dũng, thậm chí có khi còn đánh nhau vì mấy câu nói, nhưng trước mặt Hàn Tam Thiên, mặt mũi của Lâm Dũng chẳng qua chỉ là phù du, mạng sống mới quan trọng nhất.

Ba năm trước, khi Lâm Dũng lang thang đầu đường xó chợ, là Hàn Tam Thiên tìm thấy hắn, cũng nhờ có Hàn Tam Thiên nên hắn mới có địa vị như ngày hôm nay.

Cả Vân Thành đều coi Hàn Tam Thiên là một kẻ vô dụng nhưng Lâm Dũng biết Hàn Tam Thiên là một con mãnh hổ đang ngủ say, một khi tỉnh dậy ắt sẽ khiến người người kinh sợ.

Mà hiện tại, con mãnh hổ này hiển nhiên đã thức giấc.

“Có phải đánh gãy chân thì chúng mày mới biết quỳ phải không?” thấy mấy tên thuộc hạ đang thất thần đứng ngây ra đó, Lâm Dũng tiếp tục nói.

Lời này vừa nói, đám người kia hoảng sợ, nhanh chóng quỳ trên mặt đất xin tha thứ.

Hàn Tam Thiên không nhìn mấy kẻ đó, anh nhấc chân đi thẳng vào trong Nightclub.

“Đám chúng mày, lát nữa tao mới tính sổ.”

Một câu nói của Lâm Dũng khiến cả đám run bần bần vì sợ hãi, nhưng bọn chúng không hiểu, tại sao Hàn Tam Thiên lại nhận được đãi ngộ như thế. Hắn là một kẻ vô dụng có tiếng, sao có thể khiến anh Dũng cung kính tiếp đón như thế được chứ.

Trong phòng làm việc của Lâm Dũng, vị trí vốn thuộc về Lâm Dũng nay đã bị Hàn Tam Thiên ngồi vào đó, còn Lâm Dũng cung kính đứng bên cạnh.

“Tôi nghe nói dự án bên thành Tây gần đây có kẻ đến gây sự?” Hàn Tam Thiên hờ hững hỏi.

Lâm Dũng gật đầu nói: “Em biết, việc này ngoài em ra thì có mấy kẻ máu mặt khác cũng rất để ý tới, chắc là muốn nhân cợ hội này kiếm chác chút gì đó.”

Vân Thành này không phải là địa bàn của một mình Lâm Dũng, mặc dù hắn là một kẻ máu mặt trong giới xã hội nhưng cũng không đủ thế lực để một tay che trời, vì ngoài hắn ra thì còn những kẻ máu mặt khác nữa.

Miếng thịt béo bở này còn có rất nhiều kẻ đang ngấm ngầm nhòm ngó nữa, nếu không phải do dự án bên thành Tây có liên quan đến nhà họ Tô thì Lâm Dũng cũng muốn xâu xé một chút “chiếc bánh ngọt” này rồi.

“Tôi cho cậu ba năm để chuẩn bị, hy vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng, mấy kẻ kia hết thời rồi.” Hàn Tam Thiên nói.

Ánh mắt Lâm Dũng ngưng đọng lại, hắn kích động hỏi, “Anh Tam Thiên, ý anh là…”

“Không phải cậu muốn có được Vân Thành này từ lâu rồi à, ngang vai ngang vế với đám người đó, đã sớm không cam lòng nữa rồi.” Hàn Tam Thiên cười cười nhìn Lâm Dũng.

Lâm Dũng có cảm giác lông tơ khắp người đều dựng hết lên, hắn luôn đợi cơ hội này, hắn đã không nhìn vừa mắt mấy kẻ đó rồi, nhưng vì chưa có mệnh lệnh của Hàn Tam Thiên nên hắn cứ lần lữa mãi không ra tay, không ngờ cuối cùng ngày này cũng tới.

“Anh Tam Thiên, anh yên tâm, em sẽ không làm anh thất vọng đâu.” Lâm Dũng nói.

Lúc Hàn Tam Thiên rời khỏi Modu Club thì trùng hợp bắt gặp Dương Bằng ngoài cửa.

Dương Bằng trông thấy Hàn Tam Thiên cũng có chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là khinh thường và hận thù.

“Hôm nay vận xui máu chó gì vậy, ra đường lại gặp ngay một đống rác, đúng là đen đủi mà.” Dương Bằng thở dài nói.

Hàn Tam Thiên cười cuời, không thèm để ý anh ta mà trực tiếp lên xe.

Dương Bằng bĩu môi, vẻ mặt cười nhạo nói, “Này thằng vô dụng, đáp trả cũng không dám, đúng là nhạt nhẽo, nhưng mà những ngày tốt đẹp của mày sắp kết thúc rồi, cứ chờ ông đây cắm cho mày cái sừng đi.”

Đi vào Club, Dương Bằng đi thẳng vào phòng làm việc của Lâm Dũng, hôm qua hai người đã hẹn nhau thế nên khi Lâm Dũng trông thấy Dương Bằng hắn cũng không ngạc nhiên.

“Cậu chủ Dương, thật sự xin lỗi, tối qua tôi vướng chút chuyện nên hôm nay mới gặp cậu được.” Lâm Dũng cười nói, Lâm Dũng luôn luôn tiếp đón nồng hậu với những kẻ con cháu nhà giàu như Dương Bằng, vì những nơi như thế này nếu như không có đám người có tiền như Dương Bằng đến ăn chơi thì tiền bán một tháng cũng không đủ chống cự nổi.

“Anh Dũng, hôm nay tôi tới tìm anh là muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện.” Dương Bằng nói.

“Chữ giúp này nói ra cũng khách sáo quá rồi, nếu cậu chủ Dương đã có lời thì tôi đây sẽ giúp ngay.” Lâm Dũng vỗ ngực nói.

Dương Bằng lắc đầu, nói: “Việc này nhỏ thôi, cũng không cần anh Dũng đích thân ra tay đâu, anh cho tôi mượn mấy người bên anh là được rồi, là kiểu gan lớn dám đánh ấy.”

Đối phó với Hàn Tam Thiên thì đâu cần nhân vật máu mặt như Lâm Dũng ra tay, mà Dương Bằng hắn cũng không coi trọng Hàn Tam Thiên thế đâu.

“Không thành vấn đề, người chỗ tôi cậu tuỳ ý chọn.” Lâm Dũng nói.

“Vậy thì cảm ơn anh Dũng trước, chờ xong việc tôi mời anh uống ly rượu nhé.” Dương Bằng nói.

“Uống rượu thì không cần đâu, gần đây có thể tôi sẽ rất bận.” Lâm Dũng cứ nghĩ tới việc nhanh thôi cả Vân Thành sẽ thành địa bàn của hắn thì trong lòng lại hưng phấn không kiềm chế nổi, hơn nữa có Hàn Tam Thiên âm thầm giúp đỡ nên hắn cũng không lo lắng gì cả.

Nhớ tới năm đó, Lâm Dũng cũng cảm thấy Hàn Tam Thiên nói để cho hắn trở thàng ông chủ của Modu Club là điều không thể nhưng chẳng phải Hàn Tam Thiên vẫn ung dung làm được đấy sao?

“Ồ, dạo này anh Dũng có hành động gì lớn sao?” Dương Bằng tò mò hỏi.

Việc này không thể tuỳ tiện để lộ được nên Lâm Dũng chỉ có thể nói: “Tuyển chọn người ấy mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 379 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status