Chàng rể siêu cấp

Chương 20



“Không sai đâu, đúng là tầng này đấy ạ.” Người phụ nữ nói.

Câu này khiến Thẩm Linh Dao trợn mắt.

Sao có thể! Tên vô dụng Hàn Tam Thiên sao có thể mừng kỷ niệm ngày cưới ở nhà hàng Crystal này được chứ.

Hơn nữa rõ ràng hôm nay nhà hàng Crystal đã được người ta bao rồi mà.

 

 

Ầm!

Một suy nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu Thẩm Linh Dao.

Lẽ nào… lẽ nào Hàn Tam Thiên chính là người thần bí bao cả nhà hàng Crystal ư?

Lúc này Tô Nghênh Hạ cũng mơ màng, nhà hàng Crystal trên tầng thượng chẳng phải đã được người ta bao cả nhà hàng từ nửa tháng trước rồi sao, cho dù Thẩm Linh Dao có mặt mũi to thế nào thì cũng không thể tổ chứ party ở đây được.

“Dao Dao, chuyện này là sao vậy, có phải có liên quan tới Hàn Tam Thiên phải không?” Tô Nghênh Hạ nghĩ tới khả năng này nhất, cô hít thở có phần dồn dập hơn.

Thẩm Linh Dao đã mất đi khả năng suy nghĩ rồi, mặc dù cô thấy không thật lắm nhưng ngoại trừ giải thích như thế ra thì cô không nghĩ được cái nào khác.

“Nghênh Hạ, đúng là Hàn Tam Thiên bảo tớ dẫn cậu tới đây.” Thẩm Linh Dao thừa nhận, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác ngưỡng mộ. Nếu như thật sự là Hàn Tam Thiên chuẩn bị bất ngờ lớn này cho Tô Nghênh Hạ thì chẳng phải hôm nay Tô Nghênh Hạ sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất Vân Thành sao.

Lúc này thang máy đã tới tầng cao nhất, hai người được dẫn vào phía trong nhà hàng.

Trung tâm nhà hàng có đặt một cây đàn piano, người đàn ông mặc lễ phục màu đen ngồi ở đó, nhưng chỉ nhìn thấy được bóng lưng.

Nhưng bóng lưng này rất quen thuộc với Thẩm Linh Dao, thị giác tấn công mạnh mẽ khiến Thẩm Linh Dao há hốc miệng.

Hoàng tử piano, Hàn Tam Thiên.

Theo từng tiếng đàn du dương vang lên, hiệu quả cách âm của nhà hàng Crystal khiến gần như toàn bộ những người hóng chuyện yên tĩnh lại, lúc này đám đông yên lặng đến lạ thường, người nào người nấy nhìn chằm chằm vào toà nhà đĩa bay, dù không nhìn rõ lắm nhưng họ cũng có thể cảm nhận được sự hạnh phúc của nữ chính ngày hôm nay.

Cánh hoa hồng bồng bềnh rơi xuống xung quanh cửa sổ sát sàn tạo ra hiệu ứng rất đặc biệt, cánh hoa nhẹ nhàng nhảy múa theo từng tiếng đàn.

Tô Nghênh Hạ nở nụ cười hạnh phúc, nước mắt như những hạt trân châu rơi xuống không ngừng.

Thẩm Linh Dao cũng khóc theo, nếu như bóng lưng ấy thuộc về cô, đó sẽ là một việc hạnh phúc biết bao.

 

 

Đàn xong.

Hàn Tam Thiên xoay người, làm một động tác cúi chào vô cùng lịch sự với Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ sớm đã *lê hoa đái vũ, cô bước từng bước về phía Hàn Tam Thiên.

(*)Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

 

Mỗi một bước đi là một đoá hoa hồng xinh đẹp xuất hiện dưới chân, nó khiến những kẻ xem náo nhiệt trố mắt đứng nhìn.

Họ nhìn không rõ nữ chính là ai nhưng cũng có thể trông thấy hiệu ứng xinh đẹp như bức tranh đó.

Vào khoảnh khắc này, tất cả các cô gái đều không kìm nén được mà sinh lòng ngưỡng mộ, trong phòng khách sạn, những ai có thể nhìn thấy cảnh này càng thấy ghen tỵ đến phát điên hơn.

Tô Diệc Hàm nhíu mày, cô ta đứng ở nơi có tầm nhìn tốt nhất, nhưng vì cũng có một khoảng cách nhất định cho nên cô ta không thể nhìn rõ được diện mạo của hai người đứng trong nhà hàng Crystal, nhưng cô ta lại có một cảm giác rất quen thuộc, đặc biệt là người nữ, hình như cô ta quen người ấy.

“Tô Nghênh Hạ!” trong đầu Tô Diệc Hàm đột nhiên thoáng qua một hình ảnh, không kìm được ngạc nhiên thốt ra tiếng.

“Không, không thể là cô ta được, nhất định là do mình bị hoa mắt rồi.” Tô Diệc Hàm lắc đầu, Tô Nghênh Hạ gả cho một kẻ vô dụng là Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên lại không có tư cách bao cả nhà hàng Crystal, đây chẳng phải là chuyện cười sao?

Mặc dù rất giống, nhưng chỉ là giống mà thôi.

“Anh chuẩn bị à?” trong nhà hàng, lúc bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ hỏi.

“Không phải anh nói không biết đánh đàn sao, anh lừa em?” vốn là khung cảnh ấm áp đột nhiên Tô Nghênh hạ lại lạnh mặt nhìn Hàn Tam Thiên.

“Ba năm qua, anh khiến em chịu nhiều tủi hờn, bắt đầu từ hôm nay, em chính là người phụ nữ của anh, không kẻ nào có thể bắt nạt em được.” Ánh mắt Hàn Tam Thiên chân thành nhìn Tô Nghênh Hạ.

Vẻ mặt tràn đầy nước mắt hỏi tội của Tô Nghênh Hạ, dường như mọi tủi thân có thể bùng nổ trong khoảnh khắc này.

“Anh có biết bọn họ đều nói anh là kẻ vô dụng không.”





“Anh có biết em nghe nhưng lời ấy khó chịu dường nào không?”

Hàn Tam Thiên ôm chặt Tô Nghênh Hạ vào lòng, anh dịu dàng nói, “Anh biết.”

Thẩm Linh Dao đứng một bên đã sớm cảm động sắp thành *người lệ rồi, đến giờ phút này cô mới cảm thấy bạn thân mình chịu mọi tủi hờn là đáng giá, dù cho Hàn Tam Thiên sao có thể làm ra chuyện này thì chí ít thì hiện tại Tô Nghênh Hạ là người phụ nữ hạnh phúc nhất, hơn nữa còn có thể khiến tất cả phụ nữ ở Vân Thành này ngưỡng mộ.

(*) Hình dung người khóc không ngừng, theo Baidu.

Nhưng mà tại sao, tại sao anh lại là Hoàng tử nhỏ piano.

Thẩm Linh Dao biết, mộng đẹp của cô bị vỡ nát rồi.

Đêm nay cánh hoa hồng bay bổng cả một đêm trong nhà hàng Crystal, còn chấn động hơn hai năm trước, điểm không được hoàn mỹ chính là, cho tới cuối cùng đám người hóng chuyện cũng không kẻ nào biết được nam nữ chính là ai.

Đêm đó, Hàn Tam Thiên nằm ngủ dưới đất, Tô Nghênh Hạ nằm trên giường đột nhiên hỏi:ầmnh có lạnh không?”

Đây đã là đầu mùa hạ rồi, các cô gái để lộ chân ra ngoài đường lớn nhiều như măng mặc sau mưa vậy, sao có thể lạnh được chứ.

Hàn Tam Thiên buột miệng nói: “Không lạnh.”

Nói xong hai chữ này Hàn Tam Thiên mới ngớ ra, lúc này anh mới vô cùng hối hận, hận không thể tát vào mặt mình hai cái. Có cơ hội nhưng không chịu vươn tay ra nắm lấy, đúng là ngu hết thuốc chữa mà.

Hàn Tam Thiên đau lòng đến hít thở không thông, bỏ lỡ cơ hội này rồi không biết sẽ đợi đến bao giờ nữa.

“Vừa nãy em nói cái gì, anh không nghe rõ, hay là em hỏi lại lần nữa nhé?” Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ vẻ mặt tức giận nằm quay lưng về phía Hàn Tam Thiên, khó khăn lắm cô mới lấy hết can đảm hỏi, không ngờ tên lợn ngốc Hàn Tam Thiên này lại trả lời cô như thế.

“Cút đi.” Tô Nghênh Hạ lạnh giọng nói.





 Nghe thấy chữ này, Hàn Tam Thiên tuyệt vọng ôm mặt, còn khó chịu hơn cả việc bỏ lỡ chục tỷ nữa (NDT).  

Ngày hôm sau lúc Tô Nghênh Hạ tới công ty, người nào người đấy đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

“Không phải cô ta điên rồi chứ, sao lại có thể vui như thế được nhỉ.”

“Có lẽ là việc hôm qua khiến cô ta sốc lắm, cùng là ngày 22, nhìn cô ta rồi lại nhìn người ta xem, khác nhau một trời một vực thế cơ mà.”

“Ai bảo cô ta xui xẻo gả ngay cho một thằng vô dụng vậy chứ.”

Việc tối qua làm náo loạn cả Vân Thành, trên mạng xã hội điên cuồng đưa tin cánh hoa hồng rơi lả tả trong nhà hàng Crystal, cùng lúc đó, có người đang hâm mộ, cũng có người đang cười nhạo Tô Nghênh Hạ.

Thậm chí phần lớn người trong công ty đều cho rằng hôm nay Tô Nghênh Hạ sẽ kiếm cớ không đi làm, không ngờ cô không những tới mà dáng vẻ còn rất vui vẻ nữa.

Tô Diệc Hàm có tài liệu phải đưa cho Tô Nghênh Hạ, cô ta tới văn phòng của Tô Nghênh Hạ nhìn thấy Tô Nghênh Hạ đang vô thức mỉm cười, trong lòng khinh bỉ.

“Mày còn cười được à, mày có biết tối qua nhà họ Tô mất mặt thế nào không.” Tô Diệc Hàm cười lạnh nói, bây giờ cô ta trông thấy Tô Nghênh Hạ, vóc dáng của cô quả thực rất giống người phụ nữ hôm qua ở nhà hàng Crystal. Chỉ đáng tiếc việc tốt như thế bao giờ mới đến lượt Tô Nghênh Hạ chứ, bởi vì người đàn ông của cô là kẻ vô dụng, là trò cười cho cả Vân Thành này.

Hôm nay tâm trạng của Tô Nghênh Hạ rất tốt nên cũng lười so đo với Tô Diệc Hàm, cô nói: “Hôm nay chị đến thành Tây thị sát một chút đi, xem tình hình ở đó thế nào rồi về báo cáo lại.”

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Tô Diệc Hàm vô cùng khó coi, lúc trước mấy kiểu chạy công trình vất vả này đều do Tô Nghênh Hạ làm, từ khi nào đến lượt cô làm vậy? Hơn nữa bây giờ tia tử ngoại rất độc, cô không muốn bị phơi nắng đen da đâu.

“Muốn thì mày tự đi đi, tưởng mình là người quản lý dự án rồi thì có thể sai khiến tao à.” Tô Diệc Hàm nói.

“Chị không đi cũng được, tôi sẽ bảo bà nội thay trợ lý cho tôi, chị về nhà nghỉ ngơi đi.” Tô Nghênh Hạ hờ hững nói.

“Mày…” sắc mặt Tô Diệc Hàm xanh mét, chỉ tay vào Tô Nghênh Hạ, về nhà nghỉ ngơi! Tuy nhà họ Tô có tiền nhưng người nào cũng tới công ty làm việc cả, chức cao thì bòn rút của công, thấp hơn thì dựa vào tiền lương, Tô Diệc Hàm là dựa vào tiền lương.

Trong mắt người ngoài, bọn họ là tiểu thư nhà họ Tô, nhưng bà nội Tô sẽ không cho bọn họ bất kỳ cơ hội chơi bời lêu lổng nào cả.

Nếu như việc này thật sự truyền đến tai bà nội Tô, sau này Tô Diệc Hàm đừng hòng giành được hảo cảm từ bà nội Tô nữa.

“Tô Nghênh Hạ, mày đối xử với tao thế à.” Tô Diệc Hàm cắn răng nói.

Tô Nghênh Hạ vốn không có ý định nhằm vào Tô Diệc Hàm mà là việc này cần người đi làm thật.

“Giám sát công trình thôi mà, cũng không phải mệt lắm, lúc trước tôi đi suốt, ngoài nóng, đau chân, mệt như chó ra thì cũng không có gì cả.” Tô Nghênh Hạ cười nói.

“Tô Nghênh Hạ, mày nhớ kỹ lấy, đợi tao gả vào nhà họ Hàn rồi, tao cho mày dễ chịu.” Tô Diệc Hàm nói xong rồi phẫn nộ rời đi, cô tin có một ngày cô có thể đè đầu cưỡi cổ Tô Nghênh Hạ được, chỉ cần người đàn ông nhà họ Hàn ấy xuất hiện là được.

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 379 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status