Chàng rể phế vật

Chương 12: Ai mới là người không biết trời cao đất rộng?



Đặng Vũ nói rất chuẩn xác, làm Lê Kim Huyên thầm lo lắng, cô trừng mắt với Trần Xuân Độ, vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ.

Người này được việc thì ít thì thất bại thì nhiều, suốt ngày chỉ biết tạo rắc rối cho mình!

Lê Kim Huyên lén kéo áo Trần Xuân Độ, bảo anh đừng tranh cãi với Đặng Vũ nữa, nếu còn tranh cãi, anh chỉ tự rước lấy nhục thôi!

So với Trần Xuân Độ, tất nhiên Lê Kim Huyên sẽ tin lời Đặng Vũ hơn, nếu anh thật sự có bản lĩnh, sẽ không tới ở rể nhà họ Lê, trở thành tên ở rể vô dụng để nhiều người chê cười!

Đặng Vũ bĩu môi xem thường, rồi nhìn Lê Kim Huyên, giọng điệu tràn đầy tiếc nuối: “Kim Huyên, anh cảm thấy tiếc thay cho em đấy, em nhìn xem, người chồng mà em lựa chọn là người thế nào, mặc dù là người ở rể, nhưng anh ta cũng nên biết điều một chút chứ? Nhưng giờ anh ta đang làm gì đây?”

Đọc truyện

Lý Hương Tràm luôn ngồi im lặng ở bên cạnh bỗng lên tiếng giảng hòa: “Chỉ là một chai rượu vang thôi mà, mọi người đâu cần so đo nhiều như thế để tổn thương tình cảm của nhau, mau ăn cơm đi nào!”

Đặng Vũ khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, rồi nói: “Đây không còn là chuyện một chai rượu vang nữa, do anh ta cứ khăng khăng muốn làm lớn chuyện, một người ngay cả việc thưởng thức rượu cũng không biết, còn muốn múa rìu qua mắt thợ!”

“Thật hoang đường.”

Vẻ mặt vốn bình tĩnh của Trần Xuân Độ bỗng nở nụ cười thần bí sâu xa, anh nhìn Đặng Vũ rồi từ tốn nói: “Anh thật sự... hiểu về rượu à?”

Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Đặng Vũ, ánh mắt thâm thúy đó như một thanh kiếm sắc bén, xuyên qua người Đặng Vũ... làm anh ta run lên, cả người nhất thời cứng đờ!

Trong giây phút đó, Đặng Vũ bỗng sinh ra ảo giác, mình đang bị một con hung thú vô cùng dữ tợn nhìn chằm chằm.

Đặng Vũ nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, vẻ mặt thâm trầm như nước, trước mặt Trần Xuân Độ, hình như mình không thể che giấu bất kỳ bí mật gì!

Đặng Vũ chột dạ... Sao anh ta có thể hiểu về rượu chứ, cùng lắm anh ta chỉ có thể xem là một tên gà mờ thôi...

Trần Xuân Độ nhìn Đặng Vũ: “Quả thật Lafite năm 1982 được xem là cực phẩm trong các loại rượu vang, mùi vị cũng rất tuyệt, nhưng mùi vị Lafite năm 1993 cũng rất giống Lafite 1982, dù là chuyên gia thẩm định rượu cũng rất dễ nhầm lẫn, anh lấy Lafite năm 1993 để giả mạo Lafite năm 1982, anh làm hàng nhái như vậy cũng xứng để nói mình là người thượng đẳng ư?”

Trần Xuân Độ không nói lớn lắm, nhưng đủ để mấy người ngồi ở đây nghe rất rõ, vẻ mặt Lê Kim Huyên hơi thay đổi, còn Lê Duy Dương thì hơi trầm tư.

“Lafite năm 1993? Anh đang sỉ nhục tôi à? Chẳng lẽ tôi lại lấy chai đó để biếu tặng chú Lê ư?” Đặng Vũ sửng sốt một lát rồi cười khẩy, đây đúng là sự nhục nhã trắng trợn với anh!

“Trong các loại rượu của Lafite, thì năm 1982 là loại tốt nhất, mùi vị nồng đậm lại nhẹ nhàng, hương vị thì đậm đà, tao nhã, mặc dù Lafite năm 1993 cũng là cực phẩm, nhưng độ ngọt thì không thể sánh bằng, về mặt tổng thể thì hơi chua và khô khan hơn, rõ ràng chai Lafite này của anh, là thuộc năm 1993 chuyên dùng để lừa gạt những người không hiểu biết trong xã hội thượng lưu.”

Trần Xuân Độ mở miệng, giọng điệu rất bình tĩnh lạnh nhạt, như đang kể lại một sự thật không thể chối cãi.

Đặng Vũ cười khẩy: “Anh còn giả vờ, nếu không phải tôi nể mặt chú Lê, tôi đã sớm vạch trần bộ mặt thật của tên nhà quê giả vờ thanh cao như anh rồi.”

Lê Kim Huyên nhíu mày, nhìn Trần Xuân Độ: “Rượu vang phải nếm từ từ biết được mùi vị, lúc nãy anh uống từng ngụm lớn như vậy, sao có thể suy đoán đây là chai năm 1993 chứ?”

Trần Xuân Độ khẽ cười, nhưng không mở miệng giải thích, lúc nãy anh uống Lafite năm 1993 như uống nước lọc là vì, lúc anh ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ chai rượu vang này, anh đã đoán ra năm sản xuất của chai rượu.

Anh rất quen thuộc Lafite năm 1982, lúc anh ở Pháp, từng có một khoảng thời gian chán chường, nên uống chai rượu này như uống nước lọc, thậm chí có một lần anh còn uống say đến mức dùng rượu này để tắm.

Tất nhiên Trần Xuân Độ sẽ quen với mùi thơm tỏa ra từ Lafite năm 1982 hơn bất kỳ người nào có mặt ..

Nên anh đã sớm đoán ra, đây không phải Lafite năm 1982!

Trần Xuân Độ nhìn Lê Duy Dương rồi nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, mỗi vị đầu bếp ba sao ở Michelin, đều cực kỳ thông thạo với nguyên liệu nấu ăn, cũng có trình độ rất cao trong việc thẩm định rượu, không bằng để bọn họ nếm thử chai rượu Lafite này, với thực lực của bọn họ, chắc chắn sẽ dễ dàng suy đoán ra đây có phải là Lafite năm 1982 hay không?”

“Chuyện này...” Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên khẽ thay đổi, cô nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cô thật sự không hiểu, rốt cuộc Trần Xuân Độ định làm gì?

Anh chỉ giả vờ một lát là được rồi, đâu cần phân rõ trắng đen như thế, chính cô cũng chắc chắn rằng đây là Lafite năm 1982, Lafite mấy năm khác không có mùi vị nồng đậm thế này, anh làm vậy chẳng phải đang tuyệt đường sống cho mình sao?

Đợi lát nữa chân tướng được sáng tỏ, để xem anh sẽ có kết cục thế nào?

“Được, hôm nay tôi sẽ để tên nhà quê như anh biết thế nào là trời cao đất rộng!” Đặng Vũ đồng ý ngay, chỉ sợ Trần Xuân Độ sẽ hối hận.

Anh cực kỳ tin tưởng chai Lafite này, anh đã tốn một số tiền lớn để vận chuyển nó từ Pháp về, hôm nay anh nhất định phải cho tên hạ đẳng không biết tốt xấu này mất hết mặt mũi.

Đồng thời để cho Lâm Kim Huyên nhìn thấy rõ, người chồng mà cô mù mắt lựa chọn sẽ có kết cục thế nào!

Bầu không khí bỗng ngưng đọng lại, bữa cơm tối cực kỳ yên tĩnh, một lúc sau Lê Duy Dương mới gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ rót một ít rượu vang này ra rồi đưa xuống nhà bếp, xem như bổ sung thêm chút kiến thức.”

Chẳng mấy chốc, mấy ly rượu rỗng đã được mang ra từ phòng bếp, một người giúp việc tới gần Lê Duy Dương rồi nói nhỏ vào tai ông mấy câu.

Lê Duy Dương nghe xong thì cười ha ha nói: “Được rồi, kết quả cũng không quan trọng lắm, nên mọi người mau dùng bữa đi!”

Trần Xuân Độ gật đầu đáp: “Đúng vậy, nếu nói kết quả ra, cũng không có lợi gì cho mọi người, mà chỉ gây ra kết quả xấu nhất là tiệc tan trong sự không vui mà thôi.”

“Không, chú Lê, chú phải công bố kết quả, để cho một số người biết, rốt cuộc ai mới là ếch ngồi đáy giếng.” Đặng Vũ bỗng cắt ngang lời Trần Xuân Độ, giọng điệu rất cứng rắn.

Lê Duy Dương nhìn Đặng Vũ với hàm ý sâu xa, rồi từ tốn nói: “Đặng Vũ, cháu thật sự muốn biết kết quả à?”

“Tất nhiên rồi!” Đặng Vũ nở nụ cười tự tin, rồi nhìn về phía Trần Xuân Độ: “Bởi vì có một số người hai lúa không biết thân biết phận, ngay cả việc uống rượu vang cũng không biết, chẳng biết đọc được mấy câu trong cuốn sách nào, rồi bắt đầu ra vẻ thượng đẳng, nhưng lại hoàn toàn không biết, mình chỉ là một tên gà mờ!”

Lê Duy Dương thở dài, rồi ngẩng đầu nhìn Đặng Vũ với hàm ý sâu xa: “Tiểu Vũ à, lúc nãy mấy vị đầu bếp ba sao bên Michelin đã uống thử ly rượu này rồi, bọn họ đều đưa ra kết quả rằng đây là Lafite năm 1993.”

Xoạt! Câu nói này của Lê Duy Dương đã làm bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Nụ cười hung ác trên mặt Đặng Vũ bỗng cứng đờ, sắc mặt thay đổi, không dám tin phản bác lại: “Không thể nào! Sao chai này có thể là Lafite năm 1993 chứ?”

“Đây là kết quả mà mấy người bọn họ cùng nhất trí.” Lê Duy Dương nhìn lướt qua Trần Xuân Độ, đáy mắt thoáng qua tia ngạc nhiên.

Lê Kim Huyên cũng nghiêm mặt, nhìn về phía Trần Xuân Độ, trong lòng cảm thấy không dám tin.

“Nguyên liệu của Lafite năm 1982 vốn có chất lượng cực kỳ tốt, hơn nữa năm đó đúng lúc gặp hạn hán, dẫn đến sản lượng bị giảm sút, nhưng vì thiếu nước nên tăng hàm lượng đường lên.

Điều này đã làm cho sản lượng Lafite năm đó cực kỳ ít, nhưng chất lượng thì cực kỳ tốt.

Mặc dù giống cây trồng năm 1993 đều có chất lượng tốt, nhưng so với năm 1982 thì vẫn còn kém xa, dù gì cũng cách xa hơn mười năm mà!”

Đúng lúc này, một giọng nói truyền vào mọi người, Trần Xuân Độ hờ hững nói tiếp: “Mỗi người Pháp đều biết rõ giai đoạn lịch sử này, sao anh lại không biết?”

“Chuyện này không thể nào!” Câu nói của Trần Xuân Độ đã làm Đặng Vũ đỏ bừng mặt, anh thật sự không dám tin, chính mình đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để làm chú Lê vui, từ đó có được cơ hội tiếp cận Lê Kim Huyên lần nữa, nhưng anh không ngờ mình lại bị tên gà mờ này vạch trần.

“Anh vẫn chưa tin? Nếu anh biết tiếng Pháp thì chắc hẳn anh phải biết, rõ ràng trên chai rượu Lafite này đã viết là năm 1993, đây là kiến thức cơ bản, trừ khi người khác xem anh là tên ngốc mà đùa bỡn.”

Đặng Vũ giành lấy chai rượu Lafite, sau khi nhìn kỹ, anh mới phát hiện ra quả thật trên chai rượu có viết một con số rất nhỏ, mọi người đều biết chi tiết này, nhưng có mấy ai quan tâm đến nó?

Trần Xuân Độ thở dài: “Cho nên nói, có mấy người hay có tật xấu, không hiểu thì cứ từ từ học, nhưng lại ra vẻ hiểu biết, cố ý khoác lác, đến khi quay đầu lại thì tự vả vào mặt mình, là sao đây?”

Câu nói của Trần Xuân Độ đã làm Đặng Vũ mất hết mặt mũi, mặt đỏ bừng như lửa đốt, hận không thể biến mất khỏi đây ngay.

“Chú Lê, cháu vẫn còn chuyện phải làm, có gì chú cháu sẽ liên lạc với nhau qua điện thoại.” Đặng Vũ nghiến răng, bỗng đứng dậy, đi ra ngoài biệt thự.

Đặng Vũ vừa rời đi, Lê Kim Huyên liền nhìn Trần Xuân Độ, biểu hiện lúc nãy của anh làm cô vừa hài lòng lại vừa tò mò.

Theo cô thấy, Trần Xuân Độ chỉ là một tên vô dụng không được tích sự gì, nhưng không ngờ, hôm nay anh bỗng có thể nói ra nhiều kiến thức liên quan đến Lafite năm 1982 như vậy, còn nói rất rõ ràng mạch lạc.

Lúc đó, biểu hiện của Trần Xuân Độ hoàn toàn không giống với tên lưu manh ham ăn biếng làm, mà ngược lại trong mắt Lê Kim Huyên, anh đã toát ra phong độ và khí chất của một quý ông.

Thậm chí đến giờ Lê Kim Huyên vẫn chưa biết rõ, những lời Trần Xuân Độ nói lúc nãy là thật hay giả, cô luôn cảm thấy anh không giống như đang nói dối.

Đúng lúc này, Lê Duy Dương bỗng mở miệng, ông nhìn Trần Xuân Độ rồi cười to: “Cậu biết tiếng Pháp à?”

Trần Xuân Độ bình tĩnh đáp lại: “Con chỉ biết chút ít.”

“Theo tôi được biết, hình như tiếng Pháp này là loại ngôn ngữ chưa phổ biến, rất ít người ở nước C hiểu được tiếng này, huống hồ dựa vào những lời cậu nói lúc nãy, cậu rất am hiểu về rượu vang?”

Đáy mắt Lê Duy Dương lóe lên vẻ sâu xa, giọng điệu ẩn chứa sự thăm dò, biểu hiện lúc nãy của Trần Xuân Độ trong bữa tối làm ông rất bất ngờ, là người đứng đầu trong giới kinh doanh ở thành phố T, tất nhiên ông sẽ không nhịn được mà thăm dò lần nữa.

“Trước đây tôi và bạn tôi từng đi làm công cho một khách sạn gần nhà máy rượu Lafite ở Pháp, nên biết chút kiến thức cơ bản liên quan đến loại rượu này. Còn việc oán hận anh ta, chẳng qua là thấy anh ta hơi chướng mắt thôi, anh ta ngang nhiên bắt nạt vợ tôi như vậy, nên tôi chỉ nói bừa mấy câu thôi.”

Lê Duy Dương trầm tư, rồi gật đầu, còn Lê Kim Huyên thì đỏ mặt, đôi chân dài khẽ đá chân Trần Xuân Độ ở dưới bàn.

Không biết có phải là vì Trần Xuân Độ oán hận Đặng Vũ hay không, mà Lê Kim Huyên cảm thấy, hình như anh cũng đáng ghét như thế.

Lê Duy Dương gật đầu, bỏ qua ý định thăm dò Trần Xuân Độ: “Thấy cậu xem Kim Huyên nhà chúng tôi như bảo bối như vậy, tôi cũng yên lòng rồi.”

“Ba!” Sắc mặt Lê Kim Huyên khẽ thay đổi, nũng nịu hô một tiếng.

Lê Duy Dương không quan tâm đến thái độ của Lê Kim Huyên, mà nhiệt tình nói với Trần Xuân Độ: “Trần Xuân Độ, cậu đã lấy con gái tôi được mấy tháng rồi, chúng ta đừng nên xưng hô xa lạ như thế nữa, có phải cậu nên thay đổi cách xưng hô rồi không?”

Trần Xuân Độ phản ứng lại ngay, cười hì hì rồi cung kính gọi lấy lòng: “Ba!”

Lê Duy Dương gật đầu: “Sau này, ba sẽ gọi con là Tiểu Trần, nào nào nào, con mau ăn đi.”

Lê Duy Dương gắp một miếng thịt bò rắc tiêu đen vào chén Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên buồn bực đến mức nằm nhoài lên bàn, hung hăng lườm Trần Xuân Độ, như thể anh là kẻ thù của cô vậy.

Trần Xuân Độ không quan tâm đến ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người của Lê Kim Huyên, mà ân cần gọi một tiếng ba trước mặt Lê Duy Dương...

Dù gì đây cũng là ba vợ mình, sao Trần Xuân Độ có thể không lấy lòng chứ?

Ăn tối xong, cả nhà cùng ngồi trên bộ ghế sofa rộng rãi sang trọng xem TV trong phòng khách.

Trần Xuân Độ ân cần gọt táo cho ba mẹ Lê Kim Huyên, còn cô thì ngồi bên cạnh, thở phì phò xem TV, kế hoạch vốn tính toán ổn thỏa lúc trước đã hoàn toàn biến mất.

“Tiểu Trần, nghe nói hôm nay Kim Huyên bị sát thủ tập kích đúng không?” Lê Duy Dương chợt nhớ ra điều này nên mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, nhưng Kim Huyên không nguy hiểm...”

Trần Xuân Độ vừa mở miệng, đã bị Lê Kim Huyên cắt ngang: “Không có chuyện đó đâu ba! Đây chỉ là tin đồn thôi!”

“Kim Huyên, con đừng cắt ngang lời Tiểu Trần.” Lê Duy Dương liếc nhìn Lê Kim Huyên, cô lườm Trần Xuân Độ, bảo anh đừng nói lung tung.

“Ba, ba đừng lo, con chắc chắn sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ Lê Kim Huyên.” Trần Xuân Độ vừa dứt lời, cô đã hừ lạnh một tiếng, rồi giẫm giày sandal đi lên lầu.

Lê Kim Huyên thật sự cảm thấy Trần Xuân Độ là người mặt dày nhất thế giới này, rõ ràng vào giây phút nguy hiểm nhất, anh đã bỏ mình ở lại, nhưng giờ anh lại tranh công như thế.

Trần Xuân Độ cũng lên lầu theo, anh mở cửa phòng ngủ ra, thấy Lê Kim Huyên đang quay lưng về phía mình.

“Kim Huyên...” Trần Xuân Độ định đưa ra tay ra, nhưng Lê Kim Huyên bỗng túm lấy cánh tay anh, rồi xoay người, ném anh qua vai vẽ đường cong đẹp mắt!

Bịch!

Ai có thể ngờ rằng, một Trần Xuân Độ từng làm mưa làm gió ở nước ngoài, là Long Vương nổi tiếng ở khắp nơi, với uy danh chém giết trong vô số đạn pháo, lại bị quật ngã xuống đất trông rất chật vật...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 44 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status