Chàng rể chiến thần (Chiến thần ở rể)

Chương 29: Các người sai rồi



Tần Yên nói xong cũng quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Tần Yên, biểu cảm trên mặt của Tần Luân dần dần dữ tượng hơn: “Con nhỏ đê tiện này, tôi nhất định phải làm cho các người trả giá thật đắt.”

Ông cụ Tần kêu anh ta cầu xin Tần Yên giúp đỡ, kết quả ngay cả cổng của tập đoàn Nhạn Chấn cũng không được bước vào, còn bị Dương Chấn làm nhục, lại bị đám bảo vệ đánh cho một trận, mãi mới chờ đến lúc Tần Yên tan làm mà lại nói một câu là có tìm cô ta cũng vô dụng thôi.

Tần Luân đã lớn đến hiện tại, đây là lần đầu tiên mà anh ta chịu nhiều nhục nhã như vậy, anh ta thậm chí còn có một loại suy nghĩ muốn giết người.

Còn chưa trở về đến gia tộc, điện thoại đã gọi tới. Vừa mới kết nối, chỉ nghe thấy giọng nói của ông cụ Tần vang lên: “Chuyện xử lý như thế nào rồi?”

“Xin lỗi ông nội, cháu để ông thất vọng rồi.” Tần Luân cắn răng nói.

Tần Luân vừa mới dứt lời, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến âm thanh ném đồ vật.

“Ông đã kêu cháu đi cầu xin nó nói với nhà họ Tô, cháu là tên vô dụng hả, cách cũng đều đã dạy cho cháu hết rồi vậy mà chuyện vẫn còn chưa hoàn thành, cháu còn muốn ông phải nhai nát rồi đút cho cháu nữa? Ngu xuẩn!” Ông cụ Tần phẫn nộ rống lên.

Trên mặt của Tần Luân tràn đầy lửa giận, ngày hôm nay anh ta đã chịu đủ nhục nhã lắm rồi, bây giờ ngay cả ông nội cũng vũ nhục mình như vậy.

Mặc dù là tức giận, nhưng mà anh ta cũng không dám bộc phát, dù sao thì hiện tại nhà họ Tần đều nằm trong tầm kiểm soát của ông cụ Tần.

“Ông nội, cháu đã dựa theo những gì ông nói mà thực hiện, chỉ là con tiện nhân Tần Yên này căn bản cũng không đồng ý giúp đỡ, ngược lại còn đẩy hết tất cả mọi thứ lên trên đầu của tên phế vật Dương Chấn đó nữa. Nói cái gì mà nhà họ Tô tặng không phải là quà cưới, mà là quà cảm ơn cái tên phế vật đó, cái này sao có thể được chứ?” Tần Luân kiềm chế cơn giận mà nói.

“Chắc chắn là thái độ của thằng vô dụng nhà cháu không tốt, cho nên Tần Yên mới sẽ không đồng ý, nếu như ngày hôm nay không giải quyết Tần Yên được thì cháu cũng đừng có trở về nhà nữa.” Ông cụ Tần tức giận hét lên một câu.

Vừa mới cúp điện thoại, đường dây riêng trong phòng làm việc của ông cụ Tần lại vang lên, ông ta vội vàng nhấn nghe, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng: “Chủ tịch Tần, ngày hôm nay đến hạn chót rồi, nhưng mà các người vẫn còn chưa trả hết khoản vay, đã như vậy thì cứ chờ đơn kiện của luật sư chúng tôi đi.”

“Chủ tịch Ngưu, mong ông… Tút…”

Đối phương căn bản cũng không cho ông cụ Tần có cơ hội để giải thích, chỉ thông báo một tiếng rồi cúp điện thoại ngay.

Trên mặt của ông cụ Tần trắng bệch, cho đến lúc này ông ta mới ý thức được nhà họ Tần thật sự cùng đường mạt lộ. Kỳ hạn trả nợ ngân hàng đã đến, nguy cơ vẫn còn chưa giải trừ.

“Chuẩn bị xe đi.” Ông ta bỗng nhiên nổi giận hét lên một tiếng.

Hai mươi phút sau, có một chiếc Audi A8 dừng ở cửa đại viện nhà họ Tần.

Ông cụ Tần tự mình đến thăm, cái này đều khiến cho Tần Đại Quang và Chu Kim Hảo bối rối, còn tưởng rằng là đến đây đuổi bọn họ.

“Ba, sao ba đến đây vậy?” Tần Đại Quang căng thẳng hỏi,

Nhưng mà một giây sau phản ứng của ông cụ Tần làm cho ông ta phải hết hồn: “Đại Quang, những năm gần đây nhà họ Tần đã bạc đãi con, ngày mai con đến tập đoàn Tần làm việc đi, vị trí phó tổng giám đốc ba vẫn luôn giữ lại cho con.”

Nghe vậy, Tần Đại Quang và Chu Kim Hảo đều trở nên kích động.

“Ba, ba nói thật hả? Thật sự muốn để Đại Quang về tập đoàn Tần thị làm việc?” Chu Kim Hảo kích động nói năng lộn xộn.

Ông cụ Tần hiền từ vừa cười vừa nói: “Đương nhiên là thật rồi, ba đã già cả rồi còn có thể chạy đến đây để lừa gạt bọn con nữa à? À đúng rồi, nhà cổ nhà họ Tần cũng đã quá cũ kỹ, ngày mai bọn con dọn đến trang viên nhà họ Tần đi, ba đã chuẩn bị cho các con một căn biệt thự.”

Tần Đại Quang và Chu Kim Hảo đều có một loại cảm giác là mình đang nằm mơ, ông cụ Tần không chỉ tự mình đến thăm mà còn muốn Tần Đại Quang đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc của công ty, thậm chí còn kêu bọn họ vào trang viên nhà họ Tần mà ở.

Mấy chục năm qua trang viên nhà họ Tần là bất động sản được đặc biệt xây dựng cho nhà họ Tần, trong trang viên có mười mấy ngôi biệt thự, ngoại trừ gia đình Tần Đại Quang thì dòng chính khác đều ở chỗ này.

Mà đại viện nhà họ Tần thì chỉ là nhà cổ nhà họ Tần đã sớm cũ nát đến không chịu nổi.

“Cảm ơn ba, cảm ơn ba.” Hai người Tần Đại Quang và Chu Kim Hảo vội vàng nói cảm ơn.

“Nhã và Yên đâu rồi?” Ông cụ Tần đột nhiên hỏi.

Tần Đại Quang thở dài nói: “Kể từ khi bọn con bị trục xuất khỏi gia tộc, ngày nào Nhã cũng ra ngoài tìm việc làm, bây giờ vẫn còn chưa về nhà, còn Yên chắc là đã tan làm sắp về nhà nhanh thôi.”

“Yên tâm đi, ngày mai sẽ để cho Nhã trở về công ty, ba cũng đã sắp xếp chức vị cho con bé rồi.”

Ông cụ Tần vừa cười vừa nói, sau đó lại nhìn thấy Tiếu Tiếu đang trốn ở sau cầu thang rụt rè nhìn ông ta, hỏi: “Cô bé nhỏ này chắc là con gái Nhã đúng không?”

“Tiếu Tiếu, mau đến đây gọi ông cố đi.” Chu Kim Hảo vội vàng vẫy tay với Tiếu Tiếu.

Đã lớn như vậy rồi, Tiếu Tiếu chưa từng nhìn thấy ông cụ Tần, cứ dựa ở trong ngực của Chu Kim Hảo, rụt rè nói: “Mẹ nói là không thể nói chuyện với người không quen biết được, con không biết ông ấy.”

Nghe thấy lời nói của Tiếu Tiếu, Tần Đại Quang và Chu Kim Hảo đều giật mình, sợ chọc giận ông cụ Tần, Chu Kim Hảo lập tức quát lớn: “Ông ấy là ông cố, không phải là người xa lạ, cháu mau gọi đi.”

Tiếu Tiếu tủi thân, vẫn không chịu gọi.

Chu Kim Hảo cả giận nói: “Nếu như cháu vẫn không chịu gọi ông cố thì bây giờ bà sẽ nhốt cháu vào trong phòng tối.”

“Mẹ, mẹ muốn làm cái gì?”

Tần Nhã vừa mới bước tới cửa thì nghe thấy Chu Kim Hảo đang uy hiếp Tiếu Tiếu ở trong nhà, lập tức tức giận.

“Mẹ ơi.”

Tiếu Tiếu lập tức chạy đến sà vào lồng ngực của Tần Nhã, nức nở nói: “Mẹ ơi, con nghe lời mà, con không nói chuyện với người xa lạ, nhưng mà bà nội vẫn muốn nhốt con vào trong phòng tối.”

Tần Nhã giống như là không nhìn thấy ông cụ Tần, bình tĩnh nói: “Tiếu Tiếu làm đúng rồi, chỉ cần là người lạ thì không cần phải nói chuyện đâu.”

“Tần Nhã, con nói năng cái gì vậy hả? Ông ấy là ông nội của con, sao con có thể nói ông ấy là người xa lạ?” Chu Kim Hảo giống như con gà mái đang hỗn loạn, hận không thể nhào tới đánh Tần Nhã.

Tần Nhã châm chọc nói: “Con đã bị đuổi khỏi gia tộc rồi, làm gì còn ông nội nữa. Tiếu Tiếu, chúng ta trở về phòng thôi.”

Tần Nhã nói xong ôm lấy Tiếu Tiếu chuẩn bị đi, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn ông cụ Tần một cái nào.

Ông cụ Tần kiềm chế cơn giận trong lòng, nhưng mà rất miễn cưỡng nở nụ cười rồi nói: “Nhã, ông nội đã biết sai rồi, ngày hôm nay ông đến đây là cố ý xin lỗi gia đình của cháu, hi vọng là cháu có thể tha thứ cho ông nội, ngày mai cháu trở về công ty đi.”

Vừa mới bước lên lầu, bước chân của Tần Nhã bỗng nhiên hơi dừng lại, hai mắt hơi đỏ lên, trong lòng tủi thân làm cho cô muốn lớn tiếng khóc.

Ngoài miệng thì nói là không muốn trở về gia tộc, nhưng mà dù sao cũng đã ở gia tộc lâu như vậy rồi, cô cũng có chút không nỡ.

Chỉ là ông cụ Tần quá tàn nhẫn.

Vừa nghĩ tới tình cảnh ngày hôm đó quỳ gối ở trong mưa, trái tim của Tần Nhã dần dần lạnh xuống, cô chỉ cười lạnh một tiếng rồi nói: “Nhà họ Tần, đời này tôi cũng không muốn trở về đó.”

Giọng nói vừa mới rơi xuống, cô ôm Tiếu Tiếu trở về phòng của mình.

“Ba, ba đừng nóng giận, bọn con nhất định sẽ đã thông tư tưởng của Nhã mà.” Chu Kim Hảo vội vàng nói.

Ông cụ Tần cũng không lộ ra bộ dạng tức giận, chỉ thở dài một hơi rồi nói: “Không trách con bé được, có trách thì cũng trách kỳ vọng của ba đối với con bé quá cao, quá nghiêm khắc, nếu không thì cũng sẽ không biến thành tình trạng như ngày hôm nay, tất cả đều là lỗi của ba.”

“Ba, ba đừng nói như vậy mà, ba là người lớn, con bé là con cháu, con bé nên nghe lời của ba.” Tần Đại Quang cũng có chút không đành lòng an ủi.

Bộ dạng ông cụ Tần tuổi già sức yếu từ đầu đến cuối đều không nhắc đến chuyện tìm Tần Yên giúp đỡ cầu tình, vẫn luôn nói chuyện việc nhà với Tần Đại Quang.

Chờ đến tối Tần Yên mới về nhà.

“Yên, sao bây giờ con mới về?” Chu Kim Hảo oán trách.

Lúc nãy bà ta đã muốn gọi điện thoại cho Tần Yên, nhưng mà bị ông cụ Tần ngăn cản.

“Sao ông lại đến đây?” Tần Yên cũng không đáp lời Chu Kim Hảo mà lại nhìn về phía ông cụ Tần rồi hỏi.

Ông cụ Tần nhìn thấy Tần Yên thì vội vàng đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe: “Yên, ông nội sai rồi, những năm gần đây là ông nội có lỗi với gia đình của cháu, hôm nay ông nội đến đây để bồi tội với gia đình cháu, hi vọng là cháu có thể tha thứ cho ông nội.”

Nếu như không phải là Tần Luân đến công ty tìm mình thì có lẽ Tần Yên đã bị diễn xuất của ông cụ Tần làm cho cảm động.

Nhìn bộ dạng ông cụ Tần sắp khóc đến nơi, Tần Yên chỉ cảm thấy buồn nôn.

“Không hổ là ông cháu của nhau, làm việc đều y như nhau, cháu trai vừa mới thất bại thì ông nội liền đến cửa, nếu như để cho hai người đi diễn kịch thì tổ hợp ông cháu hai người nói không chừng còn có thể giành được cúp Oscar trở về đó.” Tần Yên không hề che giấu châm chọc của mình.

“Tần Yên, con đang nói cái gì vậy hả?” Chu Kim Hảo lập tức tức giận.

Ngay cả Tần Đại Quang cũng nhịn không được nữa, phẫn nộ nói: “Ông nội con cũng đã đến đây tự mình nói xin lỗi rồi, con là một đứa cháu còn muốn để ông ấy phải làm như thế nào nữa?”

Tần Yên cũng không tức giận mà là nhìn ba mẹ của mình rồi hỏi: “Nếu như con đoán không sai thì chắc là ông ta cũng đã nói với ba mẹ là muốn để gia đình chúng ta trở lại gia tộc, hơn nữa còn đã chuẩn bị các chức vị cao chúng ta rồi có đúng không?”

“Con có ý gì hả?” Tần Đại Quang đã nghe ra chút manh mối.

Biểu cảm trên mặt của ông cụ Tần vô cùng mất tự nhiên, nhưng mà vẫn giả bộ rất thành khẩn như cũ: “Yên, hiểu lầm của cháu đối với ông nội rất sâu.”

“Được rồi, tôi cũng không phải là khán giả nữa, không cần phải diễn đâu. Có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng tôi cũng không có thích.” Tần Yên không kiên nhẫn nói.

Ông cụ Tần cũng không xấu hổ, vẫn là dáng vẻ nước mắt tuôn đầy mặt như trước: “Yên, nếu như cháu không giúp nhà họ Tần thì nhà họ Tần thật sự sẽ bị sụp đổ, xem như là ông nội cầu xin cháu đi tìm nhà họ Tô cầu tình, cầu xin bọn họ bỏ qua cho nhà họ Tần có được không?”

Nghe thấy lời nói của ông cụ, Tần Đại Quang và Chu Kim Hảo lập tức sợ đến ngây người.

Mặc dù bọn họ muốn trở về gia tộc, nhưng mà cũng không phải là đồ ngu, rất nhanh liền phản ứng lại, dù sao thì ông cụ Tần hiện tại khác nhau hoàn toàn so với người bình thường mà bọn họ quen.

Nếu như bây giờ bọn họ vẫn còn chưa hiểu, vậy thì thật sự là đồ dần rồi đó.

Tần Nhã vẫn luôn chú ý tình huống ở dưới lầu, lúc này cô rốt cuộc cũng đã hiểu ra tại sao ông cụ Tần lại tự mình đến nhà xin lỗi, hóa ra là muốn “lợi dụng phế vật”, thành ý gì đó đều là gạt người cả thôi.

“Ha!”

Tần Yên cười lạnh một tiếng: “Xem trọng tôi quá rồi đó, nhà họ Tô có địa vị gì, tôi đây là cái thá gì, ông cảm thấy tôi đi tìm nhà họ Tô thì bọn họ sẽ cho tôi mặt mũi à?”

“Không phải là chủ tịch Tô cũng đã đưa quà cưới đến rồi à, bây giờ cháu chính là mợ chủ nhà họ Tô, cháu đi cầu xin bọn họ, chẳng lẽ là chút mặt mũi này mà cũng không cho?” Ông cụ Tần hỏi ngược lại.

“Sai, các người đều đã sai rồi!”

Tần Yên rơi nước mắt, khóc lóc nói: “Chủ tịch Tô căn bản cũng không có con trai, sao có thể tặng quà cưới cho tôi được?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status