Anh muốn em

Chương 17: Đón đầu ngọn gió



Phàm là người hiểu quy củ thì đều biết tình nhân và vợ cả không thể đồng thời cùng xuất hiện trong một hoàn cảnh, nếu vô tình gặp cũng phải tránh mặt đi, chứ đừng nói đến việc chủ động đâm vào họng súng, rõ ràng là gây chuyện. Chiến trận trước mặt khiến cho tôi ngửi thấy mùi âm mưu, tôi quay đầu lại chất vấn Tang Kiều Mỹ: "Cô có ý gì."

Tang Kiều Mỹ nói uống một tách trà thôi mà, sao cô lại cảnh giác như vậy làm gì?

Tôi cười lạnh, hất tay cô ta ra, các chị em trong vòng tròn này giống như những con tắc kè hoa lộng lẫy, vốn dĩ đã không phải là những con chim tốt, còn sống trong cái thùng nhuộm lớn, thay đổi bộ mặt là kết cục tất nhiên, tôi nói tôi tin bạn, bạn vậy mà lại lừa dối tôi.

Tang Kiều Mỹ thanh minh thực sự không có, tôi có nhã ý mời cô đến chơi mà thôi.

Cô ta dây dưa quấn lấy tôi không buông, lớn tiếng nói với những bà chủ giàu có đang ngồi trên bàn kia, "Bạn tôi đến đây, cô ấy quả thực là người bận rộn, không dễ dàng gì tôi mới có thể mời cô ấy đến, mọi người quan tâm đến cô ấy một chút nha!"

Tiếng la lớn của Tang Kiều Mỹ thu hút sự chú ý của những người phụ nữ trong phòng, cô ta kéo ghế ra ấn tôi ngồi xuống ghế, tôi rơi vào tình thế khó xử, nhăn mặt thì đắc tội người khác, cười lại không cười nổi, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cô ta.

Cô ta không đếm xỉa đến sự tức giận của tôi, rót trà cho những bà chủ giàu có kia, giới thiệu tôi với bọn họ: "Trình Bảo Ái, nghe tên thì hơi lạ tai nhỉ, biệt danh của cô ấy chắc hẳn mọi người đều biết, em Thủy."

Cô ta nháy mắt ra hiệu: "Trong nhà có đàn ông chạy ra ngoài kinh doanh làm ăn buôn bán, tuyệt đối gặp qua cô ấy? Người chị em này của tôi, thế nhưng có nhiều thủ đoạn, bà chủ Vương, cô không phải nói người đàn ông nhà cô không về nhà sao, học cô ấy hai chiêu, tôi bảo đảm sẽ có tác dụng."

Em Thủy khi tôi còn lăn lộn trong giới này, là một loại khen ngợi, nhưng bây giờ, là sự mỉa mai về quá khứ thấp hèn của tôi.

Bọn họ ngạc nhiên nói thật sao, chẳng phải là một trong ba chiêu bài nổi tiếng nhất chốn phong nguyệt cái người em Thủy đó sao?

Tang Kiều Mỹ nói đương nhiên là cô ấy, ba tỉnh miền Đông Bắc còn có mấy cô em Thủy nữa.

Cô ta chỉ vào một bà chủ khuôn mặt tròn tròn trong đó: "Cô biết?"

Bà chủ kia suýt xoa lên tiếng: "Tôi nào biết, tôi lại không làm cái nghề này kiếm tiền."

Cô ta cười tít mắt hỏi tôi, "Em Thủy, bây giờ cô vẫn còn làm việc đó sao?"

Tôi lẳng lặng quét mắt qua, cô ta bị sự lạnh lùng tràn ra trong ánh mắt tôi làm cho giật mình, quên mất mình muốn nói gì, tôi gắn từng chữ: "Tôi tên là Trình Bảo Ái."

Cô ta bẽ mặt, có chút không vui, đâm chọc Tang Kiều Mỹ: "Ý gì vậy, không phải kêu đến góp vui cho chúng tôi sao? Nhà ai thế?"

Tang Kiều Mỹ nói tính tình người chị em này của tôi khá kiêu ngạo, được quá nhiều đàn ông chiều chuộng ấy mà.

Bà chủ kia tức giận trợn tròn mắt lên: "Khách làng chơi cưng chiều chứ gì? Chạy đến đây làm bà cô sao, đây là chỗ cho cô ta ngồi sao?"

Bầu không khí không hiểu sao trở nên vô cùng gượng gạo, tôi mặt không đổi sắc, kéo tay Tang Kiều Mỹ, bàn tay của cô ta rất lạnh, bị tôi chạm vào còn rùng mình hai lần: "Cô cũng là vợ bé, không ai thích nhìn thấy hai chúng ta, còn tụ tập vào đây làm gì."

Tang Kiều Mỹ sững sờ, tôi quay đầu nói với cái người mỉa mai tôi kia nói: "Cô là vợ mấy thế?"

Cô ta bị tôi làm tức giận đến tái mặt: "Tôi đương nhiên không giống cô."

Tôi nói tôi biết rồi, tôi chỉ hỏi thử xem thôi, vợ cả cùng vợ bé trộn lẫn chung với nhau, không phải chúng ta đều đi theo cùng một con đường sao? Cô ta bày ra dáng vẻ trong sạch thoát tục như vậy, đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt. Cô ta vòng hai tay dựa vào lưng ghế, hờ hững quay đầu đi.

Tôi thấy tình thế đã chuyển biến tốt đẹp liền thu hồi lại, cười nhạo hai tiếng, từ khi tôi bước vào cửa, vợ của Tổ Tông vẫn chưa nói lời nào, chúng tôi hiểu rõ nhau, cũng không vạch trần, mặt mũi vẫn chưa đến mức phải xé rách ra để cho người ngoài nhìn vào mà cười nhạo, ngược lại đám bà chủ giàu có này vẫn vô cùng nịnh nọt cô ta, đương nhiên là nhìn vào địa vị của người đàn ông và bố chồng cô ta, ở ba tỉnh miền Đông Bắc, quyền lực còn hữu ích hơn tiền bạc, cô ta thỉnh thoảng nói vài câu, nhưng phần lớn thời gian đều phớt lờ không thèm để ý.

Tang Kiều Mỹ tận dụng cơ hội rót thêm trà, lại đem đề tài chuyển lên người tôi, "Người chị em này của tôi đặc biệt lắm chiêu, ngoài việc giỏi công phu giường chiếu, xuống giường cô ấy cũng rất có bản lĩnh."

"Ồ?" Bà chủ đang phân cao thấp với tôi bắt được cơ hội: "Cô ta biết cái gì?" Không biết ai quái gở nói một câu:

"Xuống giường đương nhiên là dụ dỗ đàn ông lên giường rồi!"

Bọn họ cười khẩy một tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường đối với tôi, mỗi một người phụ nữ ở đây đều muốn chen chân gia nhập vào phe cánh của vợ Thẩm Hạo Hiên, muốn dẫm đạp tôi trước mặt cô ta, là bước đầu tiên giúp bọn họ kéo gần quan hệ.

Văn Nhật Hạ ước chừng kiêng dè Tổ Tông, cứ không tiếp lời, để mặc cho bọn họ nhục nhã tôi xong một trận rồi cô ta mới vênh nắp cốc.

Dưới khuôn mặt hòa nhã là cảm giác cao quý xa không thể với tới, "Mọi người không phải muốn tắm hơi sao. Sao còn chưa đi nữa."

Bọn họ sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng lại, một người trong số bọn họ đã rất thông minh, chủ động đứng lên và nói: "Đúng vậy, trò chuyện say mê quá rồi, ra ngoài làm gì cũng quên béng mất."

Cô ta đưa mắt ra hiệu, những người khác lúc này mới hiểu ra, rối rít chào tạm biệt, cùng nhau rời đi.

Cánh cửa che khuất cơn gió bắc xuyên qua đại sảnh, ngăn cách khỏi sự ồn ào ngoài hành lang, trong phòng chỉ còn lại tôi và Văn Nhật Hạ. Lò sưởi dưới chân tường đang cháy, nhiệt độ rất nóng, đầu ngón tay cô ta kéo chiếc mạng che mặt: "Cô Trình, xin lỗi vì đã khiến cô khó xử."

Tôi lặng lẽ nhìn cô ta không nói, cô ta cũng không quan tâm đến sự thù địch của tôi, rót cho tôi một tách trà, làn sương trắng dày đặc lẳng lặng bốc hơi, cô ta hơi cúi đầu, ngửi mùi vị của trà và hơi nóng bao trùm lên khuôn mặt, trong nụ cười như ẩn chức hàng vạn con dao sắc lẹm, vô cùng lạnh nhạt nói: "Tại sao bọn họ lại nói những lời kia, tôi cũng không biết, cô cũng đừng để trong lòng."

Để càng có sức thuyết phục hơn, cô ta lại bổ sung thêm một câu: "Tôi cũng tình cờ gặp bọn họ thôi, người tôi quen biết một chút chỉ có bà chủ Vương."

Tôi bình tĩnh cười nhạt, đơn thuần không chút tạp chất cười lạnh: "Bà Thẩm, từ trước đến nay tôi đều nguyện ý sống yên ổn không gây chuyện, người đuổi tận giết tuyệt càng không phải tôi, cho nên cô không cần phải giải thích với ta, cô hiểu là được rồi."

Tôi cũng lười ở một mình với cô ta, ném xuống những lời này liền đứng dậy, khi vừa bước đến cửa thì trong phòng truyền đến tiếng vỡ vụn chói tai, tôi nhìn xuyên qua tấm kính trên cửa thì nhìn thấy có vệt nước đọng trên khe hở gạch sứ, tách trà đã rời khỏi lòng bàn tay Văn Nhật Hạ, cô ta vẫn giữ nguyên tư thế không thay đổi, ngẩng đầu tiêu chuẩn bắt được tầm mắt của tôi, cùng tôi trong lồng kính đan chéo.

Ánh mắt dịu dàng giả gối của cô ta biến hóa khôn lường hóa thành một thanh kiếm vô hình, không tiếng động đâm vào xương cốt, từ trên đỉnh đầu đâm xuống, tràn đến toàn thân, đến lòng bàn chân, xuyên qua lục phủ ngũ tạng, khiến tôi ngay lập tức tỉnh táo.

Tôi và cô ta nhìn nhau hơn mười mấy giây, lấy khăn giấy ra lau, ra vẻ như trượt tay, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng chậm rãi: "Cô Trình, sống yên ổn không gây chuyện, trong từ điển của phụ nữ nghĩa là không đồng thời cùng xuất hiện, sẽ không đối chọi gay gắt, không đụng chạm đến lợi ích của nhau, không chiếm giữ cuộc sống của đối phương, cô nói đúng không."

Tôi không trả lời.

Cô ta cười cười, "Hôm nay trò chuyện với cô rất vui vẻ, so với dáng vẻ làm bộ làm tịch của bọn họ khiến tôi thoải mái hơn nhiều."

Cánh cửa trước mặt tôi lặng lẽ mở ra, một người đàn ông dáng vẻ kính cẩn bước vào, khi anh ta đi ngang qua liếc mắt nhìn tôi liền nhanh chóng rời đi, đến bên cạnh Văn Nhật Hạ: "Kiểm sát trưởng Thẩm bảo tôi truyền lời, hội nghị giám sát vẫn chưa kết thúc, tôi nay cô không cần đợi anh."

"Tôi biết rồi."

Cô ta chỉ vào ấm trà khô trên bàn, "Đổ đi, thay bằng trà táo đỏ."

Người đàn ông cầm ấm trà lên rồi đi ra ngoài, cánh cửa lắc lư, gió lạnh phả vào mặt, ngay lập tức trên da nổi lên một tầng da gà, Văn Nhật Hạ nói sau lưng tôi: "Cô Trình ở lại uống thêm một tách trà đi, nếu như có việc bận thì cô cứ tùy tiện, sau này vẫn có cơ hội gặp."

Ánh sáng từ hành lang hắt vào cửa, đường nét của cô ta càng rõ rệt hơn, rõ ràng cô ta đang ngồi, thấp hơn tôi rất nhiều, nhưng tôi lại cảm thấy cô ta đang nhìn xuống tôi, chế nhạo và trấn áp tôi, cho dù cô ta không làm gì, im lặng giả ngu, ngăn cách với tôi bởi một tấm bình phong không ai có thể xuyên thủng, cuối cùng tôi sống phía dưới cô ta, sống trong cái bóng vợ cả của cô ta, cô ta có thể khiến cho cuộc sống của tôi trở nên vô cùng dằn vặt, khiến cho tương lai tôi sống chết không biết trước.

Vinh quang sáng chói của tình nhân, khoảnh khắc chính thất vừa xuất hiện, chưa đánh đã bại trận. Tôi chỉ muốn bỏ chạy mất dạng, mỗi màn kịch xảy ra trong gian phòng bao kia khiến tôi cảm thấy chán ghét, như thể dùng kim đâm thẳng vào người tôi vô số lần, đã vậy còn rắc muối lên trên, không thể nhìn thấy vết thương hay vết máu, nó có bao nhiêu đau đớn chỉ có người chịu thương mới là người rõ nhất.

Tang Kiều Mỹ cũng không rời đi, sau khi cô ta tiễn những bà chủ kia liền đứng một góc đợi tôi, nhìn thấy tôi ra ngoài thì muốn kéo tay tôi, nhưng rồi bị tôi tránh khỏi, cô ta cứng người giữa không trung, xấu hổ nói: "Trình Bảo Ái, cô đừng trách tôi, tôi đã gả cho người ta, đối với phụ nữ mà nói, chồng chính là ông trời của mình, anh cao thì chúng ta cũng cao, anh đổ, chúng ta cũng xong đời rồi. Tôi không thể không suy nghĩ cho anh, phân lượng của bà chủ Thẩm bây giờ rất nặng, tôi chỉ có thể cần xin cô ta."

Tôi không trả lời cô ta, chỉ hỏi có thể nhường đường được chưa.

Cô ta bị sự bình tĩnh của tôi bức ép đến mức vành mắt đỏ ửng, cô ta vén chiếc áo khoác sang trọng lên, để lộ một phần cánh tay, trên cánh tay của cô ta đầy vết hằn roi, vết bỏng, thê thảm đến mức không nỡ nhìn.

Cô ta nói, Trình Bảo Ái, tôi sống cũng không tốt lắm, tôi cần phải ngồi lên chiếc thuyền của bà Thẩm, tôi cũng muốn sống chứ, tôi trèo ra từ khu ổ chuột, cuối cùng leo lên được tòa nhà kiểu phương Tây, nếu tôi không có chỗ đứng vững chắc thì chỉ có thể quay về khu ổ chuột mà thôi, cô nói xem sao tôi cam tâm được, cô sẽ cam tâm sao?

Cô ta lau nước mắt, khóc lóc van xin tôi tha thứ, nói thật tôi không đồng tình với cô ta, những cô gái này đều đi lên bằng xương bằng thịt bằng thân thể, đằng sau lớp áo đẹp đẽ và đồ ăn sang trọng thì cảnh quỳ gối hầu hạ người khác, nằm xuống làm nô lệ tình dục, chuyện này xảy ra ở khắp nơi, Tang Kiều Mỹ không phải là duy nhất.

Tay cầm thẻ ngân hàng thì đã định trước sẽ phải trả giá, đó chính là quy luật.

Tôi dửng dưng đẩy cô ta ra, để cho cô ta tự giải quyết ổn thỏa.

Tôi không quen gian trà lâu này, khi theo Tang Kiều Mỹ vào đây chỉ chăm chăm nói chuyện, cũng không để ý phải đi thế nào, tôi lảo đảo mấy vòng mới tìm được lối ra, vừa chuẩn bị rời đi thì bên trong cánh cửa phòng bao bên cạnh vẫn chưa khép lại, truyền ra tiếng của anh Nam, tôi sững sờ một giây, dừng bước chân lại nhìn qua.

Lần đầu tiên Trương Thành Nam mặc một bộ vest màu trắng, kích thước rất vừa vặn, không thừa chất vải nào, tôn lên khí chất cao quý đó của anh ta, màu nhạt này làm dịu bớt đi mấy phần bạo lực, thêm mấy phần nho nhã, trong sự lạnh lùng ẩn giấu một chút dịu dàng.

Anh ta chăm chú tập trung lật xem mấy thứ trên tay, cấp dưới cúi người báo cáo gì đó với anh ta, lang máng hình như nghe thấy mấy chữ cảnh sát tỉnh Hà Bắc.

Trong thư phòng Tổ Tông có một phần hồ sơ mã hóa, tôi từng vô tình cầm lên và xem qua, ghi lại các chi tiết của Trương Thành Nam, anh ta từng dùng tên Trương Minh Tuấn, nhưng bản lý lịch cá nhân lại trống không.

Để trống như vậy có nghĩa là, anh ta đã phạm phải tội lớn, hơn nữa còn lọt vào tầm ngắm của cảnh sát và đang bị truy nã, nói trắng ra thì anh ta chính là tội phạm bỏ trốn.

Hai tay anh ta cầm tài liệu, lấy bật lửa ra, nhắm ngọn lửa đang cháy vào góc tờ giấy, ngọn lửa từ từ thiêu đốt tờ giấy, tới lúc sắp cháy đến tay anh ta mới ném xuống dưới chân, tờ giấy nhẹ bay tan thành tro bụi, rơi xuống, dập tắt, cháy thành than.

Anh ta lấy khăn giấy lau: "Anh ta đã điều tra rồi sao."

Cấp dưới nói Thẩm Hạo Hiên rất quan tâm đến chuyện này, yêu cầu viện kiểm sát tỉnh chuẩn bị một bản sao.

Trương Thành Nam không hề kinh ngạc chút nào, dường như mọi truyện đúng như trong dự liệu của anh ta, anh ta đưa tay rót một bát nước suối vào trong ấm trà đang sôi sùng sục: "Tùy anh ta muốn làm gì thì làm, các người đừng làm bừa."

Cấp dưới lo lắng hỏi: "Sẽ không lộ tẩy đấy chứ chứ? Anh ta đang ở Viện kiểm sát, sau này bố anh ta sẽ chuyển sang làm lãnh đạo viện kiểm sát, anh ta xử lý các vụ án thủ đoạn rất khôn khéo."

Trương Thành Nam không quan tâm, dáng vẻ trong lòng đã dự tính trước mọi việc, đưa tay nghịch hoa lan trên chiếc tách sứ, cấp dưới cũng không dám quấy rầy anh ta, cúi đầu đi ra khỏi phòng bao, tôi sợ bị anh ta đụng phải, vội vàng quay người đi, anh ta nâng chiếc chén lên cao, nghênh đón, giọng nói trong trẻo nhàn nhạt, "Cô Trình, nghe trộm tình báo xong liền muốn chạy sao?"

Tôi lập tức khựng người lại.

Cấp dưới cũng sửng sốt, hỏi Trương Thành Nam phải làm sao, người sau thờ ơ, đầu cấp dưới càng cúi thấp hơn, sau đó biến mất như một làn khói.

Tôi hít sâu một hơi, bị bắt gặp thì cứ bình tĩnh mà đối mặt, "Ông chủ Trương có mắt sau gáy sao?"

Anh ta phát hiện trong chén sứ có một vết nứt, vừa vặn cắt ngang qua bông hoa lan, ngọc bích có tỳ mất rồi, một chút yêu thích của anh ta cũng theo đó mà biến mất, anh ta đặt khay trà trên tay xuống: "Trong lòng cô Trình có phải là 11 đang mắng tôi hay không."

Anh ta mỉm cười nhìn sang: "Mång tôi mặt người dạ thú, miệng nam mô bụng bồ dao găm."

Tôi nhíu chặt chân mày, suy đoán cũng thật chính xác.

Anh ta chỉ vào ngực tôi: "Tôi đặt vào chỗ đó của cô thứ thuộc về tôi. Cô đang nghĩ cái gì, tôi đều biết."

Anh ta nghiêm túc nói, cứ như thật sự có gì ở đó vậy, tôi không nhịn được hỏi anh ta thứ gì.

"Tên của tôi."

Hàm răng của anh ta không có vết ố vàng do hút thuốc để lại, ngược lại rất trắng, khi nói lộ ra hàm răng rất sáng sủa dễ nhìn: "Trong lòng cô Trình lẽ nào không có tôi sao."

Anh ta cười nhạt, lại ghẹo tôi nữa rồi, tôi nói ông chủ Trương đúng là rỗi hơi, việc làm ăn buôn bán nhiều như vậy không làm, chạy đến đây trêu ghẹo phụ nữ.

Vẻ mặt anh ta nhàn nhã thoải mái, lười biếng như chẳng còn việc gì phải bận tâm nữa, giữa đôi lông mày mang theo vẻ phong lưu, đưa tay chống nửa bên má: "Cô Trình, đây là thái độ cô đối xử với ân nhân và chủ nợ sao. Tôi đã cứu cô, rửa sạch cơ thể cho cô, cô lại không từ mà biệt. "

Anh ta ngừng lại, híp nửa con mắt: "Nốt ruồi ở rốn của cô Trình, trông có vẻ tinh nghịch đấy."

Anh ta pha trò đùa giỡn, tôi không tự chủ được mà siết chặt nắm đấm, hung hằng xoay người, anh ta ở phía sau lớn tiếng cười to, tôi chưa bao giờ nghĩ tiếng cười của một người đàn ông lại đáng ghét đến như thế, hận không thể bẻ gãy hết răng của anh ta.

Hôm tết âm lịch, tiệc rượu những nhân vật nổi tiếng ở ba tỉnh miền Đông Bắc xếp hàng từ sáng đến tối, mỗi ngày Tổ Tông đều nhận được một đống thiệp mời, anh chọn hai cái tương đối quan trọng, trong đó một cái là dạ tiệc cho quan chức cấp cao, anh tự mình đi, một cái khác tiệc rượu hữu nghị, thương nhân thì nhiều, quan chức ngược lại là của quý hiếm có, ảnh hưởng chính trị sẽ không quá lớn, anh bảo tôi chuẩn bị một chút cùng anh đến tham dự.

Tổ Tông dường như đã ngầm thừa nhận thân phận của tôi với người ngoài, cũng không ai dám nói nhảm về tôi, được nâng lên mặt bàn đối với tôi mà nói là chuyện tốt, hơn nữa lại còn là lần đầu tiên, tôi đặc biệt bước ra đầu ngọn gió, mối nguy đối với tình nhân chính là ở chỗ này đây, bình thường luôn phải sống lặng lẽ, không trên không dưới cũng không có gì đặc sắc, nhưng đến lúc có cơ hội sẽ biểu hiện thì phải nắm chắc.

Chập tối hôm tham gia tiệc rượu, thư ký của anh mang đến cho tôi một lễ phục, anh ta nói kiểm sát trưởng Thẩm đích thân đến chọn, yêu cầu cô mặc nó.

Tấm lòng hiếm có, cho dù là bao rác tôi cũng ngoan ngoãn nhận lấy, có điều anh cũng rất có mắt nhìn, chọn cho tôi một bộ lễ phục hở lưng màu xanh ngọc, lộ quá nửa mông, điểm nhấn là cổ chữ V khoét sâu trước ngực, rãnh sâu muốn che đậy cũng không che nổi, mê hoặc đến cực độ, lại không dung tục tầm thường.

Từ khi đi theo Tổ Tông, tôi chưa bao giờ mặc những bộ trang phục hở bạo như vậy, anh không thích, anh chấp nhận mọi trò phóng túng trên giường của tôi, nhưng duy chỉ không chịu để cho người khác thưởng thức, nếu là bình thường tôi ăn mặc như thế này thì anh có thể đâm chết tôi, tôi đoán không ra tại sao hôm nay anh lại phá lệ.

Trên đường đi tôi hỏi cô thư ký xem có phải hở quá hay không.

Anh ta nói kiểm sát trưởng Thầm có ý đồ của anh, tôi chỉ cần làm theo là được rồi.

Quả nhiên, Tổ Tông phá bỏ ranh giới không phải đơn giản là để tôi lộ mặt, nhưng ý đồ cụ thể, tôi cũng không nghĩ ra.

Tôi đến khách sạn, Tổ Tông đang đứng trên bậc thềm đợi tôi, trên người anh mặc một bộ vest màu xám bạc, anh đứng trong đám đông, dáng người cao lớn thẳng tắp, vô cùng nổi bật, so với đồng phục trang nghiêm cấm dục thì càng có vẻ thu hút hơn nhiều, anh cứ luôn nhìn đồng hồ đeo tay, có chút nôn nóng, thư ký dắt tôi bước nhanh tới, anh mắt anh rơi trên người tôi, chỉ liếc mắt một cái lập tức không dời đi chỗ khác nữa.

Tôi trần truồng anh đã nhìn thấy, mặc nội y tình thú anh cũng đã xem qua, nhưng long trọng lại hấp dẫn như vậy lại là lần đầu tiên Tổ Tông được nhìn thấy, tôi bị anh nhìn đến mức đỏ mặt, thư ký rất biết điều rời đi, anh kéo tôi vào trong ngực, chúng tôi vậy mà lại rất ăn ý cùng dùng một loại nước hoa, trộn lẫn với nhau, tạo ra hương thơm mơ hồ và nóng bỏng.

Anh không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào của tôi, giọng điệu của anh đặc biệt hoang dã nhưng lại rất cưng chiều: "Tôi thích dáng vẻ vừa thuần khiết vừa lẳng lơ của em."

Người ra ra vào vào quá nhiều, tôi muốn thoát khỏi tay anh, anh nhận ra điều ấy, bàn tay bên hông tôi siết chặt, hận không thể ăn thịt tôi ngay lập tức: "Còn có những lúc nằm dưới người anh phóng đãng kêu lên nữa."

Mặt tôi càng đỏ hơn, trước bàn dân thiên hạ nói những lời này, khó tránh khỏi sợ hết hồn hết vía.

Tôi kéo Tổ Tông vào trong sân, tiệc rượu đã sớm bắt đầu, thân phận của anh đương nhiên là tiêu điểm ở chỗ này, nhiều người chạy đến a dua nịnh nọt, mưu đồ muốn anh quen mặt, sau này làm việc cũng dễ hơn, nhưng tất cả đều không có chút ngoại lệ nào, khi nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh không phải là vợ của anh, ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tổ Tông làm quan nhiều năm như vậy, chuyện có tình nhân cũng chỉ là nghe nói, nhưng mà mang theo vợ bé trên địa bàn của mình như thế này tuyệt đối là chuyện chưa từng có, làm thế này có khác nào đang chiếu cáo thiên hạ, rằng địa vị của tôi không giống những cô gái làm việc đỏ chỉ vì tiền kia.

Những người kinh doanh cũng thật nhanh trí, nhao nhao mời rượu tôi, lúc đầu tôi không quen, nhấp một ngụm liền nhìn Tổ Tông, anh tưởng rằng tôi không thể uống được nữa, cầm lấy chiếc cốc trên tay tôi, sau đó lại kính rượu, anh đều thay tôi giải quyết.

Bọn họ ngăn cản nói kiểm sát trưởng Thẩm không thể bao che khuyết điểm như vậy được, chỉ là một ly rượu mà cũng luyến tiếc không nỡ để cô Trình uống?

Tổ Tông nửa đùa nửa thật cười nói: "Mấy người còn muốn làm nữa sao.”

Bọn họ cười càng dữ dội hơn.

Nửa buổi tiệc, Trương Thành Nam mới vội vàng chạy đến, anh ta là người duy nhất không mặc quần áo tây trang, áo sơ mi màu đỏ tía mới tinh cùng quần tây trắng, thoạt nhìn anh ta trông rất tùy ý, nhìn nhiều một chút thì sẽ khuất phục trước phong thái tuấn tú phóng khoáng của anh ta.

Trương Thành Nam thuộc loại đàn ông dù có ăn mặc thế nào cũng đều có sức thu hút, cũng sẽ không khác người, thực ra trong hoàn cảnh này, phụ nữ dùng để làm phông nền, càng xinh đẹp trẻ trung, khôn khéo thì càng có mặt mũi, thương nhân mang tình nhân, quan chức mang nữ cấp dưới, cũng là chuyện thường tình, nhưng độc thân thì có chút không ăn khớp lắm, cũng may khí chất của anh ta đủ dùng, nếu không thì thật sự vô cùng tủi thân.

Tôi sợ Tổ Tông đa nghi, toàn bộ quá trình đều né tránh những chỗ có mặt anh ta, thế nhưng nơi này rộng lớn như vậy, khó tránh khỏi có sơ suất, thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau, tôi lập tức tránh đi, anh ta cũng không hề che giấu sự độc đoán và điên cuồng trong mắt mình.

Sau khi đến bữa tiệc, Trương Thành Nam không từ chối nâng ly, cũng không nói nhiều, không xa lánh cũng không nhiệt tình. Điều thú vị ở đây chính là anh ta không qua đây, Tổ Tông cũng không đến đấy, cả hai dường như không quen biết nhau.

Khi tôi đang trò chuyện vui vẻ cùng Tổ Tông cùng mấy vị phú thương giàu có đến từ các tỉnh khác, Hai Sói vội vã bước vào sảnh tiệc, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ mà tìm đến bên này, những người thuộc hạ trong thế giới ngầm của Tổ Tông không bao giờ xuất hiện trừ khi có chuyện lớn không thể giải quyết được, quả nhiên Hai Sói khập khiễng đến bên tai anh nói câu gì đó, vẻ mặt luôn bình tĩnh gặp chuyện không sợ hãi của Tổ Tông ngay lập tức thay đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status