Ấn Công Đức

Chương 47 : CHỖ DỰA



Chạy chưa được bao lâu, Tô Lâm An đã nhìn thấy linh thuyền đang bay phía trước.

Linh thuyền bay rất chậm.

Bởi vì Tiểu Thiền say thuyền. Không chỉ say thuyền, mà dùng bất cứ pháp bảo, pháp khí phi hành để bay trên không trung thay vì đi bộ dưới mặt đất thì cô bé đều bị choáng váng. Sắc mặt tái xanh, cả người yếu ớt giống như sắp ngất xỉu.

Sau khi chóng mặt, Tiểu Thiền còn nôn ra một đống đen thùi lùi. Vì đợi lão quái vật, Mục Cẩm Vân đã phải gắng gượng kìm nén cảm giác ghê tởm trong người.

Tiểu Thiền không thoải mái, nên linh thú của những người khác cũng không muốn chạy nhanh, tốc độ của đoàn người chậm lại.

Mặc dù có mấy người của Hình đường không vừa lòng, nhưng thấy đội trưởng không nói gì nên bọn họ cũng không thể trách móc Tiểu Thiền, chỉ chê bai mấy câu: “Thế này thì là thiên tài gì chứ! Bay cũng không biết bay, chẳng lẽ sau này lúc nào cũng đi bộ sao? Khi giao đấu với người khác, người ta bay lên cao chẳng nhẽ ngươi cứ đứng dưới đất ngẩng đầu nhìn?”

Kết quả là vừa nói xong hắn liền bị linh thú của mình hất ngã xuống đất, tức sùi bọt mép. Nhưng ai cũng biết, Tiểu Thiền trời sinh đã có thiện duyên với linh thú, nhất định không thể tùy tiện đắc tội với nó, cho nên mọi người cũng không có ý kiến gì khi tốc độ di chuyển càng ngày càng chậm. Nếu có người bị chóng mặt thì cứ bay chậm lại vậy.

Tô Lâm An không ngờ, nàng mới đi được một lúc đã đuổi kịp đội tu sĩ của Lượng Kiếm Sơn.

Sau đó, nàng nhanh chóng vọt tới...

Củ cải lao tới như thiên thạch, khiến cả người lẫn ngựa của Thất Nguyệt Vũ bị hất bay lên, sau đó nàng quăng Thất Nguyệt Vũ ném về phía Đồ Tam!

Tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, những người khác cũng không phản ứng kịp.

Đợi đến khi tỉnh táo lại, xương của Thất Nguyệt Vũ đã gãy, còn mặt của Đồ Tam cũng bị thương do bị rễ của củ cải xẹt qua!

“Là nhân sâm tuyết kia!”

“Thứ này sao có thể là nhân sâm tuyết?”

Nó là thứ quái gì vậy!

Đột nhiên xuất hiện mà thần không biết quỷ không hay, đám tu sĩ Kim Đan kỳ như bọn họ cũng không phát hiện nó đến gần, sau đó còn bị đánh?

Ánh mắt của Thiệu Hoa sáng lên, rút kiếm chém ngay lập tức!

Tô Lâm An không hề sợ hãi mà xông thẳng lên, va chạm với thanh kiếm kia khiến nó kêu keng keng. Thiệu Hoa thấy tình thế không ổn nên nhanh chóng thu kiếm lại, hắn ta cảm thấy cổ tay mình cũng đang run rẩy theo thân kiếm. Trên thanh phi kiếm thượng phẩm cao cấp của hắn ta đã xuất hiện những vết nứt nhỏ.

Tô Lâm An cũng không rảnh rỗi, hết lộn qua trái lộn qua phải, đánh sáu người này đến mức mặt mũi sưng vù trông vô cùng thảm hại, vừa đánh vừa mắng: “Ai bảo các ngươi bắt nạt người dân trấn Thanh Thủy!”

“Ai bảo các ngươi hành hạ ông chủ quán trà!”

“Ta quật chết các ngươi!”

Nhưng trong tai người ngoài, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng củ cải kêu ục ục ục, còn Tiểu Khôi của Bạch Vô Thường bị nhốt trong lồng thì hâm mộ nhìn củ cải đang ra uy ở bên ngoài, miệng kêu chít chít như muốn gào thét trợ uy.

Ánh mắt Tiểu Khôi nhìn củ cải tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Bạch Vô Thường cũng sững sờ, gã không ngờ củ cải này lại lợi hại đến vậy. Gã theo bản năng nhìn Mục Cẩm Vân, trước kia cứ tưởng củ cải này của Mục Cẩm Vân, giờ xem ra hình như không phải vậy?

Không thấy Mục Cẩm Vân cũng đang kinh ngạc sao!

“Động tí là bắt nạt người khác, tưởng bọn họ không có chỗ dựa sao?”

“Ta nói cho ngươi biết, ta chính là chỗ dựa của bọn họ!”

Tô Lâm An nói năng hùng hồn: “Củ cải đại tiên!”

Phụt...

Mục Cẩm Vân từ đầu vẫn luôn giả bộ ngạc nhiên giống những người khác, cuối cùng lại không nhịn được mà bật cười ra tiếng. May mà những người khác không chú ý đến hắn, hắn lại cười vô cùng kín đáo, âm thanh phát ra rất nhỏ nên không thu hút sự chú ý của mọi người.

Tô Lâm An liếc mắt nhìn hắn rồi tiếp tục đánh.

“Ngươi là lão đại cái đám này, phải đánh nhiều hơn!”

Đội trưởng Liên Ngấn đưa tay xoa cái mũi đau đớn của mình, chảy cả máu mũi.

Củ cải chỉ dùng sức mạnh đơn thuần để đánh bọn họ chứ không dùng bất kỳ pháp thuật nào, giống như thể tu đã tu luyện đến mức cao nhất, một đấm có thể làm cho núi sụp đất toác. Lỗ mũi của hắn vừa phải chịu một cú đấm có sức mạnh như vậy nên xương sống mũi bị đánh gãy.

Tất cả mọi người ở đây đều không phải đối thủ của củ cải.

Bất cứ thủ đoạn công kích nào cũng không có tác dụng với nó, trận pháp cũng không ngăn cản được nó, vũ khí đánh không lại nó, gió hay lửa nó cũng không sợ, rốt cuộc nó có nhược điểm gì không!

Chẳng lẽ, hôm nay hắn phải chôn thân ở đây sao?

Đánh lão đại xong, Tô Lâm An lại đi đánh Thất Nguyệt Vũ, mà nàng lại chỉ nhằm vào mặt mà đánh!

Nàng đánh rất hăng say, Mục Cẩm Vân đứng một bên quan sát, ánh mắt hơi híp lại. Hắn nhớ lại lúc Thất Nguyệt Vũ muốn sờ mặt hắn. Vì vậy hắn lại cười khẽ.

Ánh mặt trời chiếu lên trên người hắn, khiến trong mắt hắn hiện lên chút sắc vàng, khiến nụ cười và ánh mắt hắn như mang theo sự ấm áp.

Ba người Liên Ngấn, Thất Nguyệt Vũ, Đồ Tam bị đánh nhiều nhất trong số sáu người. Liên Ngấn phải lôi cả bùa cầu cứu ra, nhưng Tô Lâm An nhanh tay lẹ mắt nhìn thấy lập tức lao tới, đập tan tấm bùa ngọc đó.

Xương tay của Liên Ngấn cũng theo đó kêu răng rắc rồi vỡ nát!

Hiện giờ nàng không thể ra tay giết người, nếu không nàng đã trực tiếp đánh chết bọn chúng!

Nàng cũng phát hiện ra củ cải này rất thần kỳ, vừa cứng vừa nặng. Nàng vốn dĩ nhảy qua chỉ là muốn đè xuống, nhưng thân thể này lại nặng như núi Thái Sơn, có thể trực tiếp đè chết người. Đến khi đánh xong, Tô Lâm An vèo một cái trốn mất dạng, trước khi đi nàng còn nói: “Ta đi trước, lát nữa sẽ quay lại.”

Mục Cẩm Vân nghe vậy liền biết nàng có thể trực tiếp quay trở lại bên người hắn, vì vậy nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng được rũ bỏ. Hắn dùng thần thức nói với Tiểu Thiền, không cần giả bộ say thuyền nữa.

Sau khi củ cải rời đi, mấy tu sĩ Hình đường vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Thất Nguyệt Vũ vẫn nằm trên mặt đất ôm đầu co rúm lại, cố gắng bảo vệ khuôn mặt mình.

Những người khác gắng gượng bò dậy, gọi cô ta: “Quái vật kia đi rồi.”

Đánh xong liền chạy, không hề dây dưa dài dòng một chút nào.

“Giờ chúng ta phải làm sao?”

“Dưỡng thương, trở về báo cáo.” Liên Ngấn cũng vô cùng đau đớn. Hiện giờ bọn họ không thể cưỡi ngựa, vậy nên cũng bước lên linh thuyền.

Linh thú của bọn họ sợ đến nỗi đứng co rúm lại một chỗ, không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào, may có Tiểu Thiền khích lệ, bọn chúng mới nơm nớp lo sợ lên thuyền.

“Thứ đó rốt cuộc là gì vậy? Tu vi của nó, đến tận Nguyên Anh kỳ rồi sao?”

Liên Ngấn lắc đầu, hắn là Kim Đan kỳ viên mãn vậy mà cũng không cảm nhận được bất kỳ hơi thở tu vi nào trên cây củ cải đó.

Nhìn thì thấy nó bình thường, không có gì lạ, cũng không có bao nhiêu linh khí, nhưng năng lực của nó lại vô cùng cường hãn. Điều này cho thấy, tu vi của nó đã vượt xa tất cả mọi người ở đây. Hắn là Kim Đan kỳ viên mãn, tương đương với việc đã bước một chân vào Nguyên Anh kỳ, nhưng hắn lại không hề cảm nhận được tu vi của nó...

Trong lòng Liên Ngấn sợ hãi.

“Củ cải đại tiên của trấn Thanh Thủy...”

Chẳng lẽ nó là củ cải Độ Kiếp kỳ!

Hiện tại, tu vi cao nhất của Lượng Kiếm Sơn là Nguyên Anh kỳ viên mãn, mãi vẫn chưa đột phá lên Độ Kiếp. Hiện giờ trong thiên hạ, Độ kiếp kỳ tổng cộng chỉ có bốn vị. Lượng Kiếm Sơn có một lão tổ Độ Kiếp kỳ tọa trấn mới có được địa vị ngày nay. Giờ hắn lại gặp một củ cải Độ Kiếp kỳ?

À không, nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết?

Người dân ở trấn Thanh Thủy luôn miệng hô củ cải đại tiên củ cải đại tiên, khiến Liên Ngấn cũng bị hai chữ “củ cải” này tẩy não.

Lúc này hắn chỉ cảm thấy khó mà tin nổi, nhất thời không thể bình tĩnh lại, ngồi trên thuyền nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status