Ấn Công Đức

Chương 4 : GIÁ TRỊ



Ngay giây sau, Tô Lâm An giật nảy mình. Tàng Kiếm Sơn chẳng phải chính là môn phái mà Khương Chỉ Khanh từng tu luyện trước khi phi thăng sao, là kiếm tông đứng đầu thiên hạ, nằm ở núi Thiên Hương, nơi có linh khí dồi dào nhất Trung Nguyên. Thằng nhóc khốn nạn này là đệ tử của Tàng Kiếm Sơn, sao lại chạy tới nơi xa xôi hẻo lánh này chứ?

Không đúng, đệ tử của Tàng Kiếm Sơn sao có thể mặc áo bào bằng vải đay tầm thường như vậy, đến có túi trữ vật cũng chẳng có, còn phải đeo tay nải. Tàng Kiếm Sơn trong miệng hắn chắc chắn không phải là Tàng Kiếm Sơn mà một ngàn năm trước có tiên nhân phi thăng kia.

“Ừm, có điều ba năm trở lại đây, Trương gia đột nhiên không cống nạp linh châu cho Tàng Kiếm Sơn chúng ta nữa.”

Mục Cẩm Vân nhìn về phía cổng lớn sơn son thếp vàng của Trương gia, thản nhiên nói, “Lần này ta tới, ngoại trừ thu linh châu của Trương gia, còn phải xử lý một mối hôn sự nữa.”

Nghe tới đây, Tô Lâm An có thể khẳng định trăm phần trăm rằng sư môn của thằng nhóc này không phải là môn phái của Khương Chỉ Khanh.

Tàng Kiếm Sơn mà phải để cho đệ tử tự chạy tới thu tô sao? Đùa kiểu gì vậy.

Nàng trầm ngâm một lúc rồi trả lời, “Trương gia là thế gia tu chân đứng đầu trấn Thanh Thủy, dạo gần đây phát triển vô cùng nhanh. Gia chủ Trương gia đã bế quan để đột phá Kim Đan rồi. Ta đoán trong vòng ba đến năm ngày này có thể hắn sẽ thuận lợi Kết Đan rồi xuất quan. Tới lúc đó, trấn Thanh Thủy không phải là thế kiềng ba chân nữa, mà chỉ có mình nhà hắn độc đại thôi.”

Từ sau khi bị nhặt để kê bàn, Tô Lâm An đã nghe được không ít tin tức từ miệng người qua đường, cũng biết được hòm hòm trình độ của tu sĩ trong trấn Thanh Thủy. Tất nhiên, tin tức gia chủ Trương gia bế quan sắp xuất quan là do nàng dựa vào linh khí bay quanh Trương phủ mà suy đoán ra. Nguyên thần của nàng mạnh mẽ, nhìn những thứ này chắc chắn không thể sai được.

Tóm lại, với Tô Lâm An mà nói, tu sĩ trấn Thanh Thủy là một đám ô hợp, chẳng có ai có năng lực cả. Chỉ một tên tu sĩ Kim Đan mà đã làm vương làm tướng ở đây rồi, nhớ mấy năm trước khi nàng còn sống, mấy tên nhãi nhép Kim Đan ấy hả, trừng phát chết liền.

“Sắp đột phá Kim Đan?” Mục Cẩm Vân hơi sầm mặt lại, hàng mi dài tạo nên cái bóng rợp, hắn thấp giọng nói, “Khó trách...”

Nếu như gia chủ Trương gia đột phá được Kim Đan, vậy thì chuyện mà hắn cần giải quyết lần này lại càng khó thuận lợi hơn.

“Tu sĩ trấn giữ Tàng Kiếm Sơn của các ngươi có tu vi như nào?” Tô Lâm An hỏi tiếp.

“Trúc Cơ tầng tám.” Mục Cẩm Vân trả lời.

Nghe được câu trả lời này, Tô Lâm An thực sự cạn lời.

Thế đạo bây giờ đã thay đổi rồi sao?

Một kẻ chỉ có tu vi Trúc Cơ tầng tám mà cũng dám khai tông lập phái? Bảo sao tu sĩ Trương gia nhà người ta không muốn tiếp tục cống nạp linh châu nữa, chút thực lực của các ngươi thì có thể đè ép được ai cơ chứ?

“Năm đó, khi chúng ta giải quyết tà ma yêu thú nơi đây thì đã dựng Tụ Linh trận ở nơi này. Đồng thời cũng dạy cho bọn họ vài tâm pháp đơn giản, để bọn họ có thể bảo vệ bản thân trước những mãnh thú hung ác.”

“Bọn họ tự nguyện dựa vào Tàng Kiếm Sơn ta, ước định cống linh châu vào tháng chín hằng năm, để đổi lấy sự bảo hộ của sơn môn chúng ta.”

“Năm đó chúng ta đã kí kết ước định trăm năm, giờ còn chưa tới bảy mươi năm mà bọn họ đã không giữ lời.” Mục Cẩm Vân nói đến đây, “Ta là đại sư huynh của Tàng Kiếm Sơn, lần này phụng mệnh sư môn tới để đòi một lời giải thích. Cô thấy ta nên làm sao mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của sư môn một cách thuận lợi đây?”

Việc này ấy hả, thôi đừng nói nữa, có chút khó đó.

Gia tộc tu chân của người ta phát triển nhanh và mạnh hơn các ngươi, thực lực cũng mạnh hơn các ngươi, tất nhiên là không muốn chịu sự quản thúc của các ngươi rồi. Muốn khiến họ tiếp tục tuân thủ ước định, ngươi phải thể hiện ra chút thực lực để uy hiếp họ mới được. Vấn đề là, lão đại của sư môn ngươi mới ở Trúc Cơ tầng tám, mà tu vi của ngươi chỉ ở Ngưng Thần tầng một, giờ lại muốn đòi linh châu của người ta thì chẳng phải làm khó nhau à.

Tô Lâm An hơi khó xử, nàng lắc đầu vài cái rồi đột nhiên chỉ về phía ông lão đang khó nhọc kéo một chiếc xe lớn chất đầy đồ, “Ngươi qua giúp ông ta đẩy đồ đi, ta giúp ngươi nghĩ cách.”

Mục Cẩm Vân nắm lấy chuôi kiếm, “Cô lại muốn giở trò gì?”

“Không gạt ngươi, trong lòng ta có chấp niệm, nên nguyên thần mới không bị diệt. Nếu như nhìn thấy người khác gặp chuyện khó khăn mà không giúp, nguyên thần của ta sẽ chịu sự hành hạ. Với ngươi mà nói, đây chẳng qua chỉ là chuyện thuận tay đẩy thuyền, nếu như ngươi nhất quyết không giúp, vậy ta cũng chẳng nghĩ ra nổi biện pháp gì.” Nàng cười hề hề nói, “Cùng lắm là tan thành tro bụi. Mấy ngày nữa, ngươi và sư môn Tàng Kiếm Sơn của ngươi đều sẽ đi cùng ta.”

“Người của Trương gia hiện giờ cũng chẳng phải là hạng tốt lành gì đâu.” Bọn họ đã có thực lực, tất nhiên sẽ không hài lòng với mảnh đất bé tẹo này. Nơi tu hành tốt nhất quanh đây chẳng phải là Tàng Kiếm Sơn của các ngươi hay sao? Kẻ đã đủ lông đủ cánh liền không giữ lời hứa, ngươi còn mong bọn hắn có lòng từ bi, không động chạm gì tới các ngươi, mơ đẹp ghê.

Khóe môi Mục Cẩm Vân cứng ngắc, mím thành một đường. Hắn yên lặng bước tới sau lưng ông lão đang kéo xe, dùng chút sức đã đẩy lên một cách dễ dàng. Ông lão đang kéo xe đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hẳn, nghiêng đầu sang nhìn nhưng lại bị đám thùng đồ lớn chắn tầm nhìn, không thấy được người giúp đỡ, bèn cất giọng nói to, “Cảm ơn.”

Mục Cẩm Vân không lên tiếng, vẫn im lặng.

Trong thùng là nước vo gạo, mùi rất nồng. Khi bánh xe đè phải đá sỏi ở sườn núi, nước ở trong bị bắn ra ngoài, bắn vào áo choàng sạch sẽ của hắn, mày hắn càng nhíu chặt hơn, mặt thì đen như đít nồi. Đợi đến lúc đưa người về tận cửa, Mục Cẩm Vân liền quay đầu đi thẳng.

Kết quả, ông lão kéo xe kia đuổi theo, kiên quyết nhét cho hắn hai quả hồng, “Là của nhà trồng được, không lấy tiền, mời tiểu huynh đệ nếm thử.”

Tô Lâm An đã từng nếm bản lĩnh thay đổi sắc mặt của tên vô lại này, mặt hắn vốn đang đen sì, ấy vậy mà khi ông lão đuổi tới nơi, vẻ mặt hắn đã đổi, khóe môi còn mang theo ý cười, “Chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, không đáng gì cả.”

Quả là ra dáng thiếu niên có tấm lòng thiện lương vô cùng.

Tới lúc hắn không từ chối nổi, mang theo hai quả hồng quay lại, mặt hắn đã trầm xuống, hắn tiện tay ném quả hồng đi, hỏi: “Đã nghĩ ra biện pháp gì chưa?”

Hiện giờ Tô Lâm An không rảnh mà quan tâm hắn.

Vừa rồi hắn đã làm việc thiện phải không? Sao ấn Công Đức không có phản ứng gì, lẽ nào đưa ông lão về nhà không tính là việc thiện? Hay là, do chưa nhận chủ? Bọn họ bắt buộc phải có mối quan hệ về tinh thần thì chuyện tốt mà hắn làm mới được chia cho nàng, từ đó gom góp để thắp sáng ấn Công Đức?

Có điều, cũng có khả năng là việc giúp ông lão đẩy xe quá ít công đức, không đủ để khiến ấn Công Đức thay đổi. Vừa nghĩ vậy, Tô Lâm An lại có chút không chắc.

“Ta đang hỏi cô đấy.” Thấy Tô Lâm An không phản ứng lại, ngữ khí của Mục Cẩm Vân lại kém hơn một chút. Hắn là người có bệnh sạch sẽ, cảm nhận được mùi hôi của nước gạo vương trên người càng không kìm nổi lửa giận. Lực bàn tay nắm lấy chuôi kiếm lại càng mạnh hơn, cứ như muốn bóp nát thanh kiếm.

Tô Lâm An sợ hãi run rẩy, vội vàng trấn an hắn, “Nếu như gia chủ Trương gia thành công đột phá Kim Đan thì Tàng Kiếm Sơn của các ngươi sẽ không có cơ hội trở mình, thế nên việc cấp bách hiện nay là ngăn cản hắn thăng cấp.”

Nàng vừa dứt lời liền thấy Mục Cẩm Vân quay đầu qua mỉm cười, trong nụ cười ấy dường như có chút kì dị, “Cô có biện pháp?”

“Biện pháp thì cũng có một hai, nhưng phải cần đồ hỗ trợ, không biết ngươi có kiếm được không.” Tô Lâm An thành thật trả lời, giờ nàng và tên vô lại này đang cùng thuyền, hơn nữa nàng cũng cam chịu số phận rồi, chỉ mong làm xong việc có thể nhận chủ. Sau đó lại thuyết phục hắn làm việc thiện như vừa rồi, rồi nàng sẽ nhanh chóng đổi được một cơ thể mới, tự mình đi hành thiện tích đức, tách ra được sớm lúc nào hay lúc ấy.

“Xem ra, cô đúng là một ma đầu.” Mục Cẩm Vân giễu cợt cười, “Tu sĩ chính phái bình thường, chắc chắn không thể biết được nhiều cách ám hại người như vậy.”

“Ta sống lâu nên hiểu biết rộng.” Tô Lâm An tức giận trừng hắn, “Mục tiêu đời này của ta chính là hành thiện tích đức, tin hay không tùy ngươi.”

“Nếu không phải người Trương gia vốn chẳng phải loại tốt lành gì, ta đâu có đưa ra chủ ý như vậy với ngươi chứ, hừm.” Nàng nói xong liền phất phất ống tay áo vốn dĩ chẳng tồn tại, sau khi hừ lạnh, cả mặt nàng vênh cao đến một trượng.

Một kẻ như ngươi mà lại dám nghi ngờ lão phu là ma đầu, lòng ta không vui nổi.

“Cần chuẩn bị những gì?” Mục Cẩm Vân búng nhẹ lên chuôi kiếm, lạnh nhạt hỏi.

Hắn chẳng quan tâm nàng là chính hay tà, chỉ cần có thể giúp hắn, có giá trị, hắn sẽ giữ nàng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status